r148
Con đường mùa
ĐÔNG
Có con đường dài buổi sáng
em đi
Ánh mặt trời lén nhìn qua
kẽ lá
Con đường cũ rất quen, nay
bỗng lạ
Em chạnh buồn vì đã vắng
bóng anh.
Mùa Đông về cho cây lá lại
xanh
Anh có thấy đất trời như
trẻ lại
Mà tình em thì sao cằn cỗi
mãi
Gió Đông về chỉ thấy lạnh
lùng hơn.
Con đường nào em đếm bước
cô đơn
Lòng ngổn ngang với bao điều tự hỏi
Sự đợi chờ có bao giờ mòn
mỏi
Khi biết rằng tình yêu đã
rời tay.
Đến một ngày nào không phải
hôm nay
Khi tất cả đã lùi vào dĩ
vãng
Khi kỷ niệm đã nhạt nhòa
phai lãng
Khi tình cờ ta chợt gặp lại
nhau
Chắc gì lòng lại không chợt
nhói đau.
(19g Thứ Hai 7.11.1994)
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét