Thứ Hai, 9 tháng 6, 2025

Ngày ấy phải đến (Truyện ngắn 102) Đơn Phương Thạch Thảo

 


x103

Truyện ngắn

Ngày ấy phải đến

Đơn Phương Thạch Thảo

Chị Lộc đang đứng nhìn trời hiu quạnh thì thấy một chiếc xe giao hàng vừa dừng lại trước nhà cô Ánh, rồi vài người khiêng một bộ salon to vô nhà cô. Vài người hàng xóm hiếu kỳ bước lại nhìn:

- Ôi đẹp quá…sang quá!

Cô Ánh hãnh diện nói:

- Ông xã tui mừng sinh nhật cho tui đó, có hai chục triệu chớ nhiêu…

Cô Diệp là người có tánh gió chiều nào theo chiều ấy, trước mặt ai cô cũng vuốt ve, ngọt ngào:

- Bà là nhất rồi, quà này mới thiết thực nè, tặng bông hoa làm gì.

Cô Ánh nghe vậy cười:

- Bộ ghế cũ còn tốt nhưng tui thích bộ này nên ổng phải chiều tui, nếu tự ý thì ổng mua nữ trang tặng chớ bông hoa là cái thá gì…

Chị Lộc mỉm cười khi nghe cuộc đối thoại từ những người láng giềng của mình mà chị cho đó là một cách sống “ảo”,  bởi vì chị dư biết họ không giàu có, kể cả chị cũng thế, tất cả đều thu nhập ở mức trung bình. Nhưng cách sống của họ và chị rất khác nhau, chưa bao giờ chị chi tiêu cao hơn thu nhập, thứ gì thật cần thiết thì chị mới rót hầu bao. Chị biết cô Ánh dễ dàng có ngay thứ cô muốn vì ở thị trấn này có bà Thư là người chuyên cung cấp bất cứ thứ gì người đến với bà cần, bà bỏ tiền ra mua theo yêu cầu của khách, sau đó thì cho họ trả góp với lãi suất cao, một hình thức cho vay nặng lãi, nhưng người ta không nghĩ tới điều đó, mà đổ xô đến nhà bà Thư để mua góp vì cho rằng không phải bỏ tiền một lần mà có, nếu ai không có tiền trả đủ ngày, bà Thư sẽ cho vay tiền mặt để góp tiếp cho bà?! Cô Ánh là một trong những khách hàng giúp cho bà Thư mỗi ngày một giàu lên.

Chị Lộc vừa quay vào nhà thì một cô hàng xóm khác tới gõ cửa:

- Cô Ánh bán rẻ bộ ghế salon còn mới lắm. Em không đủ tiền, chị cho em mượn thêm một ít…

Chị Lộc lắc đầu:

- Tui đâu có tiền, mọi thứ đã đâu vào đó nên cũng chật vật lắm…

Biết chị Lộc không muốn cho mượn nên cô hàng xóm không vui nói:

- Chị không có tiền thì ai có! Xóm này nhiều người mắc nợ, còn chị thì có nợ ai đâu.

- Vì tui không đua đòi ai có gì thì mình phải có nấy. Với tui cái gì rẻ mà không cần thiết tui cũng không mua…

Cô hàng xóm châm biếm:

- Nhiều người có tiền mà không dám xài, chết có mang theo được đâu!

Chị Lộc thản nhiên:

- Ai thì tui không biết, chứ tui chỉ sợ sống mà túng quẫn khi cần phải vay mượn rồi không có khả năng trả, chứ đã chết thì cái thân còn bỏ, tiền của là phù du tiếc làm gì. Tui cũng không có thói quen nhìn vào túi người khác rồi cho rằng họ nhiều tiền trong khi không thấy gì!

Cô hàng xóm ra về với vẻ bất mãn. Chị Lộc không phải người chưa từng giúp người khác, bất đắc dĩ chị cũng phải cho người quen của chị mượn tiền khi họ gặp chuyện quá cần thiết như đau bệnh, nhưng sau đó thì rất khó trong việc thu hồi, có khi mất luôn bạn nếu chị đòi. Vì vậy chị kỹ lưỡng trong việc đưa tiền cho ai mượn. Chị quan niệm họ cũng thu nhập như mình hoặc có khi còn hơn, nhưng không biết tiết kiệm để phòng khi rủi ro, có việc cần lại tới mượn số tiền chị tích cóp thì thật là vô lý, lòng tốt phải đặt đúng chỗ và đó là lý do nhiều người quen không thích chị vì cho rằng chị ích kỷ. Mặc kệ, chị cứ theo kế hoạch của mình mà làm, chị không cần thể hiện “đẳng cấp” bằng sự phô trương như người khác, dĩ nhiên nhờ đó chị cũng có một số dư kha khá và điều chị thấy mình sung sướng là đêm ngủ không gặp ác mộng bị nợ dí sau lưng...

Chị Lộc cũng mong người chung quanh sống như chị, nói theo người xưa là “liệu cơm gắp mắm”. Nhưng chị không phung phí lời khuyên cho ai khi biết họ thích hưởng thụ dù có điều kiện hay không. Ai muốn du lịch, chỉ cần báo cho bà Thư một tiếng là có xe tới nhà đón đi, thậm chí quần áo đẹp và tất tần tật bà Thư cũng cung cấp đủ, khi về sẽ trả góp! Cái cảnh buổi chiều bà Thư tới những nhà mua hàng của bà để thu tiền trở thành rất quen thuộc, ai trễ hẹn thì bị bà phàn nàn la lớn tiếng. Nhưng không đáng sợ bằng những thanh niên đòi nợ thuê cho “dịch vụ” cho vay không thế chấp đã xuất hiện ở vài nhà! Họ hung dữ khi ai sai hẹn, họ vẽ sơn lên vách nhà, đổ keo vào ổ khóa khi “con nợ” lánh mặt không có ở nhà.  Cuối cùng thì nhiều chị em là tín đồ của mua sắm, xài sang mất khả năng trả nợ.

Một buổi sáng cô Diệp vào nhà chị Lộc với vẻ mặt hớn hở:

- Cô Ánh trốn đi rồi. Vừa nãy em tới nhà thấy chồng cổ tiếp tới mấy chủ nợ, có người xiết đồ đạc trong nhà. Đứa con thì nhịn đói đi học…

- Sao biết cổ trốn đi?

- Thì nợ dí mấy ngày nay rần trời chị không nghe sao?

- Việc nhà ai nấy biết, tui không để ý!

Cô Diệp chặc lưỡi tỏ vẻ thông thạo:

- Em biết trước sau gì Ánh cũng vỡ nợ. Cứ mượn tiền người này trả cho người kia, lãi mẹ đẻ lãi con chịu sao cho thấu. Ông chồng thì nhu nhược…

Chị Lộc nhíu mày:

- Dạo trước tui thấy cô khen ngợi vợ chồng họ lắm, sao giờ nói khó nghe vậy?

- Thì khen cho vui thôi, chứ em cũng biết cổ “nổ” như pháo,  giờ thì hết “chảnh”…

Với cô Diệp thì chị Lộc nghe cũng không tin hết, biết cũng không nói, vì cô ưa tỏ ra  hiểu biết hơn người nên chị Lộc thường không tranh luận dù cô nói mặt trời mọc ở phía Tây. Người tốt ít khi dẻo miệng, họ nói những lời thẳng thắn đôi khi không hợp ý người khác, còn cô Diệp thì ngược lại nên chị ngại trò chuyện vì không khéo khi cô bước ra khỏi cửa chuyện sẽ “biến dạng” khác đi. Chị Lộc không hưởng ứng câu chuyện, chị nghĩ ngày ấy phải đến với những người như cô Ánh, tuy nhiên chị không thích cách cô Diệp tỏ vẻ hả hê khi người hàng xóm của mình “lâm nạn”, chị cũng xem thường tánh ưa buôn chuyện của người đứng trước mặt mình. Thấy chị Lộc không nói gì nên cô Diệp bèn rút lui rồi hấp tấp sang nhà khác. Chị Lộc chép miệng nghĩ “Nếu không phải là hàng xóm, thì giao thiệp với người như cô ấy mình sẽ bị hạ thấp nhân cách mà thôi!”.

Những ngày le lói của cô Ánh đã qua, giờ mà cô không trốn đi thì thế nào cũng bị chủ nợ loi cho lé. Chuyện của người ta chị Lộc không muốn bình phẩm, nhưng chị nghĩ cô Ánh đã cài sai cái nút đầu tiên, muốn sửa phải mở và cài lại từ đầu, chị mong cô ấy sẽ hiểu ra điều đó.

Chị Lộc thấy mừng vì mình biết cân bằng cuộc sống! Ít ra thì cũng nắn được mình vào cái khuôn của sự mẫu mực, rồi chị nhắc mình “Phải nhìn người ta để biết kềm chế những ham muốn vượt quá khả năng, tiết kiệm bây giờ thì không bị túng quẫn ở ngày mai!”

Ooo

Chị Lộc thấy bé Diễm con của Ánh đứng trước nhà với vẻ mặt buồn xo. Từ khi xảy ra “biến cố”, chị tránh hỏi thăm má nó vì ngại con bé mặc cảm, nhưng chị thấy tội nghiệp nó, tội nghiệp cả chồng của cô Ánh vì chị biết anh ta rất hiền lành, là người hết mực sống vì gia đình, anh ta chiều vợ bất chấp đúng sai, nhưng đàn ông hiền quá cũng không hẳn là tốt, trong hoàn cảnh này, anh ta đã chịu đựng những điều ngoài ý muốn một cách tự nguyện khiến vợ quen thói ỷ lại nên thừa thắng xông lên được voi đòi... Hai Bà Trưng! Cớ sự hôm nay có một phần lỗi của anh ta. Người chồng dù giỏi kiếm tiền nhưng nên nhà, nên cửa thì không thể phủ nhận vai trò rất quan trọng của người vợ nếu biết tính toán, sắp xếp chu đáo trong ngoài, vậy nên việc ổn định trong gia đình phần lớn thuộc về vợ. Ngược lại thì sẽ như…gia đình cô Ánh! Đàn ông là cái nhà thì đàn bà phải là cái cửa, cửa lỏng lẻo thì trộm khuân hết đồ đạc thế thôi.

 Chị bước tới cạnh bé Diễm hỏi:

- Mấy bữa nay ai nấu cơm cho con ăn?

- Dạ, ba con đặt cơm trước khi đi làm.

Rồi như chờ dịp để nói ra, nó mếu:

- Má mới gọi điện thoại cho con, má nói đang ở nhờ nhà bạn, vì vậy không thể ở lâu. Con mong má về lắm, con nghe ba nói sẽ có cách giải quyết giúp má. Con ghét bà Thư, tại bả mà má con đổ nợ!

Chị Lộc choàng tay qua vai nó an ủi:

- Bà Thư không thể nhét tiền vào tay nếu má con không muốn, do má con không tính trước mới có hậu quả này nên đừng trách người ta. Còn bây giờ chuyện đã xảy ra như thế cũng là bài học để má con biết chọn cách sống khác trong tương lai. Con có cần cô giúp gì không?

Diễm lắc đầu:

- Con cám ơn cô. Ngày mai ngoại con sẽ lên đây, có ngoại thì má con sẽ can đảm trở về…

Chị Lộc gật gù:

- Vậy là tốt rồi, con cũng cố lên đừng ủ dột như thế, phải tỏ thái độ tích cực để tạo động lực tinh thần cho ba con nữa. “Sau cơn mưa trời lại sáng” con phải tin rồi sẽ ổn.

Bé Diễm cười buồn.

- Dạ con biết rồi!

Chị Lộc nháy mắt với Diễm:

- Biết rồi thì cười cho cô xem nào. Cười bằng mười thang thuốc bổ!

- Dạ ai cũng nói con có da có thịt nên con sợ… thuốc bổ lắm!

Nói vậy nhưng Diễm cũng bật cười vì thấy chị Lộc hài hước lé mắt nhìn nó. Những đám mây trắng như tuyết nổi bật trên bầu trời xanh dịu mắt. Chị Lộc chỉ tay lên đó:

- Vẻ đẹp kia được trời công bằng chia đều cho mọi người dù đứng ở bất cứ đâu trên mặt đất, nhưng người ta cứ loay hoay tìm vị trí đẹp để nhìn lên nên mới khổ, con hiểu không!?.

- Ơ… con không hiểu! Nhưng mấy ngày nay ra đường ai thấy con cũng xầm xì, con mắc cỡ lắm, sau này lớn lên con sẽ không bao giờ làm giống má con!

- Lời khen không nâng được ta lên, thì lời chê cũng không thể hạ ta xuống. Nên đừng để tâm trạng lệ thuộc vào dư luận. Con chỉ cần sống sao cho đàng hoàng là được…

Diễm nhoẻn miệng cười, nó thấy nhẹ nhỏm như trút được gánh nặng trong lòng khi tiếp xúc với chị Lộc. Nó nhớ đến câu “Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng” mà nó đã học, nên cần thiết những người tốt bao nhiêu thì cũng cần thiết tránh xa người xấu bấy nhiêu. Chỉ mấy ngày qua mà Diễm như “trưởng thành” hơn rất nhiều so với tuổi...

Nó rụt rè nói “Con rất muốn làm bạn với cô, cô có cho phép con không?”.

Đơn Phương Thạch Thảo


Anh còn nợ em

Nhạc: Anh Bằng

https://youtu.be/Ll2ZDM-pg2M?si=hAxVm1SMx6LOZS0T

Thứ Hai, 2 tháng 6, 2025

Vỡ mộng (Truyện ngắn110)

 


r110.

Truyện ngắn

 Vỡ mộng

Đơn Phương Thạch Thảo

 

Đám dạm ngõ của Thương, con gái của bà Thu diễn ra bằng một bữa tiệc nhỏ. Đàng trai với lý do quá xa xôi nên chỉ tham dự vài người, dù vậy bà Thu cũng rất vui mừng khi nghe con gái cho biết đó là một gia đình giàu có ở Hà Nội, điều đó được thể hiện ở sợi dây chuyền như chiếc xích trên cổ bà mẹ và nữ trang bà đeo đủ những nơi có thể đeo, người cậu là cán bộ nghỉ hưu, ông ngồi dựa ghế ưỡn cái bụng phệ, gát tay lên thành ghế cho thấy mấy chiếc nhẫn vàng và chiếc lắc to bản trên cườm tay múp míp của ông. Lần đầu tiên gặp mặt, bà Thu thấy hình thức của sui gia tương lai nổi trội hơn mình quá nhiều nên cũng có chút e ngại, kiêng nể, bà cứ “Dạ…dạ…” khi phía đàng trai bàn tính những việc cần cho đám cưới sắp tới. Dù sao họ cũng đến nhà, có nghĩa là họ chấp nhận con gái bà làm dâu nên không có gì lo lắng nữa. Biết con gái rồi đây phải đi xa đến một nơi không họ hàng thân thuộc, bà cũng lo lắng, nhưng đó là gia đình giàu thì bà cũng yên tâm Thương không phải cơ cực khi làm dâu là mừng trước đã. Bản chất vốn thật thà, bà Thu lại không có điều kiện tìm hiểu về gia thế của nhà sui, nên qua hình thức của họ bà nghĩ rằng con gái của bà đã gặp may.

Còn phía đàng trai đã tận mắt thấy gia cảnh của bà Thu, họ không biết bà có của chìm, của nổi gì không? Nhưng ngôi nhà theo lối kiến trúc có lẽ hàng trăm năm trước mà bà Thu được thừa hưởng của tổ tiên ngày nay đã quá cũ. Những miếng gạch bát tràng ở nền nhà đã có vài chỗ nứt vỡ, ra gian sau trần thấp ám khói bếp, ngôi nhà rất rộng thuộc loại nhà cổ, không giống với những gì mà con trai của họ nói. Mẹ chú rể tỏ vẻ khinh khỉnh, vẻ mặt không vui nghĩ “Vậy mà thằng Dục nói nhà họ khá lắm, có trang trại nuôi gà, có cơ sở thu mua nông sản, té ra là thế này đây!”.

Bà Thu thấy thái độ của bà sui thì cũng chột dạ, nên dễ dãi chấp nhận đề nghị của nhà trai. Do xa xôi, mọi sắp xếp cho đám cưới cần giản tiện, họ sẽ liên lạc qua điện thoại, ngày đón dâu chỉ một mình Dục vào đón Thương, rồi cả hai sẽ ra Bắc để tổ chức tiệc cưới. Thời nay đâu còn cái vụ “Áo mặc sao qua khỏi đầu!” nữa, thời trang ngày nay phần nhiều áo không có nút nên chui qua đầu luôn, nên con cái muốn sao cha mẹ chiều vậy, hơn nữa đòi hỏi, làm khó dễ nhau làm gì, sau này con mình làm dâu họ trút giận lên con dâu thì chỉ khổ cho con gái mình thôi, bà Thu cố nuốt cục nghẹn qua cổ.

Ngay sau đó bà Thu cho sửa gấp ngôi nhà, đó là một việc trước đây bà không nghĩ tới vì điều kiện không cho phép, giờ là lúc bà cần có một chút tương xứng với sự giàu có của nhà trai. Ngôi nhà được nâng cao mái, lát gạch mới, sơn phết lại. Nhưng cứ làm mới phần này thì lại thấy không hợp với phần cũ kia, nên cứ sửa tiếp tục. Cuối cùng khi ngôi nhà tạm xong thì số vốn bà Thu để dành phòng khi bất trắc đã hết, còn vướng thêm một số nợ. Thương an ủi:

- Má đừng lo, khi con nhận tiền mừng cưới sẽ gởi vào cho má trả nợ.

 Ooo

Nhưng đám cưới không diễn ra vì từ ngày đàng trai ra về, họ không liên lạc gì với gia đình bà Thu. Dục cũng block luôn FaceBook của Thương, nơi là nhịp cầu để hai người biết nhau trước đó. Thương không có cách nào liên lạc với Dục để biết lý do sự im lặng kia, gọi điện thoại trực tiếp cho Dục thì chỉ toàn nghe báo số máy ngoài vùng phủ sóng. Thương chỉ có vài tấm hình đã lấy xuống từ FaceBook của Dục được nàng lưu trong điện thoại từ khi hai người còn “tình nghĩa mặn nồng”, đó là hình Dục ngồi trên xe phân khối lớn với dáng vẻ sành sỏi, là hình Dục chụp trước ngôi nhà rộng lớn sang trọng mà Dục nói là nhà của anh ta, là hình Dục chụp trước một công ty mà anh ta nói mình là trưởng một phòng ở đó. Thương cũng có nhiều tấm hình khi có dịp đi chơi đâu đó, toàn cảnh đẹp và cũng sang không kém, đặt biệt có vài tấm chụp lúc nàng ở trại nuôi gà (Vì đó cũng là nơi nàng làm việc), tất cả đều được  post lên Facebook của nàng. Khi mới quen Thương đã lỡ nói dối nhiều điều với Dục, rằng gia đình nàng là chủ trại nuôi gà, rằng nàng có thân nhân ở nước ngoài sẽ cho vốn làm ăn khi nàng lấy chồng, tương lai của nàng nghe có vẻ sáng rực. Vì Thương đơn giản nghĩ trên không gian ảo, thì cần gì phải nói thật, cứ bịa ra hào quang tỏa sáng cho người ta lóa mắt chơi, ai biết đâu mà lo! Nhưng Dục nghe thế đã không bỏ lỡ cơ hội để tiến nhanh, tiến mạnh đến trái tim của Thương, vì tin mình may mắn gặp được cô gái không đẹp lắm, nhưng có sẵn cơ ngơi sau này khỏi lo bon chen kiếm sống, cưới vợ thì cưới liền tay, Dục thúc dục gia đình phải gấp rút vào Nam. Còn Thương cũng vội vàng đón nhận cái gọi là tình yêu từ Dục, một chàng trai ăn nói ngọt ngào, nàng đã quen với những buổi trò chuyện qua video chat hàng đêm với Dục. Anh ở đâu trên khung trời ảo? Thương vừa đau vì bị tình yêu chối bỏ, vừa mất mặt với xóm giềng vì cái đám dạm tưởng đâu mở đầu cho cuộc hôn nhân…phây bút định. May mà hai người chưa có nhiều kỷ niệm, chưa kịp có dịp gặp riêng nên không xảy ra điều đáng tiếc, nhưng Thương tức tối vì những lời hứa gió bay của Dục. Nàng quyết tâm phải một lần ra Hà Nội để tìm Dục, dù biết “…tìm người như thể tìm chim…”.

Ooo

Nàng đi tìm dấu chấm hết của cuộc tình không có thật, nỗi ấm ức làm nàng không yên nên phải thực hiện chuyến đi. Thương đã tìm đến con đường nhỏ mà nàng biết có nhà của Dục, nàng cứ đi lên, đi xuống vì nàng không biết chính xác số nhà, khó hy vọng gặp được người muốn gặp, nàng chỉ chú ý đến những căn nhà bề thế, không biết ngôi nhà nào là của gia đình Dục! Định bỏ cuộc thì nàng bị người đàn ông khệnh khạng vì cái bụng phệ đang đi tới tông sầm vào, không biết ông ta bận suy nghĩ gì mà không thấy Thương, nàng cũng đang dáo dác nhìn lên các bảng hiệu giữa dòng người đông trên vĩa hè nên không tránh được ông ta. Ngẩng lên nhìn Thương bất ngờ nhận ra khuôn mặt quen thuộc nàng đã gặp cách đây không lâu, đó chính là người được giới thiệu là cậu của Dục trong đám dạm của nàng. Thương bối rối nhưng kịp trấn tĩnh lại vì biết ông ta không thể nhận ra nàng vì chiếc mũ rộng vành, kính mát che gần nửa khuôn mặt, nửa còn lại cũng không lộ vì nàng đeo khẩu trang. Thương lí nhí xin lỗi rồi vượt nhanh qua ông ta, giả vờ dừng lại ngắm một cửa hiệu vừa quan sát, sau đó nàng quay lại đi theo ông ta với một khoảng cách ngắn.  Sau mấy ngày quanh quẩn dạo ở khu vực này, sáng nay nàng đã gặp may, nàng đoán rằng ông cậu của Dục đi bộ thì có thể là sống gần đâu đây. Có những người khi chia tay là trọn đời ta không nên gặp lại, nhưng với Dục, Thương muốn nhìn lại anh ta trước khi “đăng xuất” khỏi cái gọi là tình yêu đã có với anh ta…trên phây bút. Chỉ đi một đoạn phố ngắn thì gã đàn ông bước vào một quán ăn nhỏ bình dân, đó là một ngôi nhà nhỏ, tại đây Thương thấy một người đàn bà đang đốt một miếng giấy, thả trước cửa rồi nhảy qua, nhảy lại miệng lẩm bẩm câu gì đó, chắc là đọc…thần chú:

- Sao thế? Ế khách à? (Người đàn ông lên tiếng hỏi)

- Ừ! Ế quá. Cậu ăn sáng chưa?

Thương cũng nhận ra đó là bà mẹ chồng hụt của nàng, không ngần ngại nàng cũng bước vào quán chọn một bàn trong góc ngồi quay mặt vào trong, nhái một giọng nói trọ trẹ nàng gọi một tô phở. Lắng nghe chị em nhà họ nói chuyện với nhau. Với thái độ sỗ sàng, giọng nói chua như giấm của người đàn bà có thể cho Thương đánh giá bà ta thuộc thành phần nào. Đâu rồi sự giàu sang mà Thương từng nghe Dục khoe về gia đình của mình? Trang sức trên người bà ta cũng không còn, có thể đó là những thứ người ta bán đầy trong các khay hàng ngoài chợ. Tự nhiên Thương bật cười nhỏ, thì ra họ có khá hơn gia cảnh của nàng đâu, chẳng qua là cùng lầm nhau thôi. Nàng đã tới được nơi mình muốn, chỉ còn chờ kẻ đã quay lưng với ước hẹn với nàng xuất hiện nữa là đủ bộ, nhưng nán hồi lâu không thấy, có lẽ anh ta đi làm rồi. Nàng định bụng sẽ quay lại vào lúc khác, đã tốn công ra tận nơi này thì phải gặp cho được kẻ phụ tình kia để biết bây giờ gã ra sao. Chuẩn bị rời đi thì nàng nghe bà mẹ trả lời khi ông cậu hỏi tới Dục “Suốt ngày nó lêu lỏng chả chịu làm gì, về đến nhà thì ôm cái điện thoại tán chuyện với lũ con gái. Chỉ giỏi nã tiền của mẹ…”. Một việc mà cách đây không lâu Thương cảm thấy bế tắc thì nay đã sáng tỏ! Nếu không phải đang ngồi trong quán ăn của bà mẹ chồng hụt thì Thương phải kêu lên phấn khích “Tôi biết rồi!”.

Nàng đẩy ghế đứng lên, trong lòng cảm thấy như ánh mặt trời rực lên xua đi bầu trời u ám.  May mà chỗ dành cho Dục trong tim nàng chưa đủ lớn, nàng không cần gặp lại Dục làm gì nữa, anh ta dối trá được bởi có những người sống ảo như Thương. Mạng xã hội ngày nay chắc cũng sánh bằng 72 phép thần thông của Tề Thiên Đại Thánh dễ dàng biến không thành có và ngược lại. “Vậy là đủ rồi, một phần cũng tại ta vội vã cả những điều lẽ ra cần chậm nhất, làm sao có một người bạn chân thật khi bản thân mình thì lại dối trá!”. Qua câu chuyện, nàng nhận được một bài học về lối sống xa rời thực tế, thiếu sự chân thật. Mà có gian dối nào tồn tại mãi với thời gian.

Đơn Phương Thạch Thảo



Tình lỡ



Có một ngày như thế 498


r498

Có một ngày như thế

Hạnh phúc cho những ai

Còn có cha và mẹ

Bao nhiêu tuổi vẫn bé

Trước người sinh ra mình.

 

Có nỗi đau lặng thinh

Nhưng không lời diễn tả

Như mất đi biển cả

Khi Mẹ bỏ về trời!

 

Có nỗi nhớ không vơi

Thiếu bóng Cha, bóng núi

Phận mồ côi hờn tủi

Dù tuổi đời mênh mang.

 

Một vành trắng khăn tang

Quấn choàng lên mái tóc

Đó là lần con khóc

Tiễn Mẹ rời dương gian…

 

Đã bao mùa Vu Lan

Bao mùa mưa rồi nắng

Ngôi nhà mình thiếu vắng

Dáng Mẹ ngồi trước hiên?...

Hồ Thụy Mỹ Hạnh



Cầu chúc những người Cha, người Mẹ được nhiều sức khỏe và tình yêu thương tràn đầy của các con. Cùng những người con phải cài Hoa - Hồng - Trắng tưởng nhớ đến đấng sinh thành của mình:

Mẹ hiền yêu dấu

https://www.youtube.com/watch?v=aVYPYZaN1rA


Đợi chờ… 495

 


r495.

Đi chờ…

Tiếng lá rơi thật khẽ

Mơ hồ ngoài hiên khuya

Như tiếng ai tìm về

Từ cơn mơ không thật.

 

Vầng trăng xưa đã mất

Ước mơ giờ hư hao

Người biền biệt phương nào

Kỷ niệm xưa cay đắng!

 

Mưa bên ngoài hiên vắng

Từng giọt tí tách rơi

Người xa quá chân trời.

Đợi bao mùa lá rụng.

 

Tiếng Guitar chầm chậm

Rơi vào không gian im

Mênh mông một nỗi niềm.

Rất nhẹ và thấm đẫm

 

Những nỗi sầu đã lắng…

Qua  hết mùa yêu thương

Người vẫn xa ngàn phương.

Tóc mây thì đã bạc…

Hồ Thụy Mỹ Hạnh


Để trả lời một câu hỏi

Nhạc: Trúc Phương

https://youtu.be/f6W8Ipl2KB8?si=DFnF726U-2Q2hf0Z

 

 


Thứ Hai, 19 tháng 5, 2025

Chúng ta giờ đã già (494)


 

r494

Chúng ta giờ đã già

Chúng ta giờ đã già

Như trăng tròn rồi khuyết

Như đôi bờ nhật, nguyệt

Như lá xanh rồi tàn.

 

Tôi trôi theo thời gian

Tất cả thành quá khứ

Những gì ta muốn giữ

Cũng không thể, tiếc gì…

 

Những chiều rơi trên mi

Hoàng hôn đầy bóng tối

Ta sống đời thật vội

Vẫn đứng lại bên đường.

 

Với tất cả yêu thương

Ta dâng đời bóng mát

Thương những sợi tóc bạc

Gánh bao nhiêu tuổi đời.

 

Tôi đi nhặt chiều rơi

Ép vào trang thơ mỏng…

Hồ Thụy Mỹ Hạnh


Chuyện hợp tan
Quốc Dũng
https://www.youtube.com/watch?v=iE9ofnaMbE4


Thứ Năm, 17 tháng 4, 2025

Trên bốn vùng chiến thuật (Nhạc: Trúc Phương)


 

Ta đi nhặt những gì em quên lại 

Làm nắng vàng sưởi ấm mãi mùa thu (Nguyễn Ngọc Định)

Trời cao nguyên vẫn hiu hắt sương mù

Lá vàng rụng ủ dấu chân người cũ (Hồ Thụy Mỹ Hạnh)

Thứ Hai, 17 tháng 2, 2025

TRi Kỷ...

 




Mẹ! Con xin lỗi… (Truyện ngắn 109)





109

Truyện ngắn

Mẹ! Con xin lỗi…

Đơn Phương Thạch Thảo

Khi tôi 14 tuổi, thì ba tôi rước người đàn bà ấy về bằng một bữa tiệc nhỏ với sự có mặt của một số họ hàng bên phía nội tôi. Phía ngoại của tôi không có người nào tham dự. Tôi lại rất gần gũi với bên ngoại vì khi má tôi qua đời thì các dì, cậu luôn lưu tâm đến tôi. Tôi được sự chăm sóc, dạy bảo từ những người thân quyến này nên tánh cách của tôi phần nhiều giống họ. Sau vài lần thất bại vì nhiều lý do khác nhau trong việc muốn tục huyền, lần này ba tôi cương quyết giữ vững lập trường dù nhà ngoại tôi ra sức cản ngăn. Tôi thường nghe dì tôi đọc “Mấy đời bánh đúc có xương. Mấy đời mẹ ghẻ mà thương con chồng”, nên không cần biết người ba tôi sẽ đưa về chung sống là ai, tôi vẫn ra mặt chống đối việc đó bằng thái độ giận dỗi. Trong lúc bữa tiệc thân mật đang diễn ra tại nhà, tôi đã bỏ trốn đi, sự vắng mặt của tôi đã làm bữa tiệc đó mất vui vì nhiều người lo lắng phải đổ xô đi tìm vì đọc thấy mảnh giấy tôi để trên bàn học trong phòng “Đừng tìm con nữa!”. Khi mọi người tìm ra tôi trên chiếc ghế đá ở công viên, sau khi dầm mình trong một cơn mưa nên tôi ướt sũng và gần như lã đi vì đói. Cơn sốt ập tới tôi nghe tiếng gọi của ba tôi “Hằng ơi! Sao con phải hành hạ mình như vậy?”, và khuôn mặt hớt hãi của người đàn bà đó khi đỡ tôi lên chiếc xe máy ba tôi đã nổ máy chờ, bà ta ngồi sau ôm tôi thật chặt. Tôi đã biến “ngày vui” của ba tôi thành ngày cả nhà phải sốt vó vì lo cho tôi.

Tôi không gọi bà là dì, mà gọi cả tên là “cô Thùy”, cô Thùy vẫn làm công việc của cô là dạy học, ngoài giờ ở trường cô về thẳng nhà rồi bận bịu với công việc nên nhà cửa tươm tấp, sạch sẻ. Từ khi có cô Thùy phải công nhận rằng thần thái ba tôi vui hẳn lên, ông không còn đi nhậu với bạn bè có khi về rất khuya như trước. Riêng tôi thì ngược lại, tôi từ một học sinh giỏi lại tuột dốc vì bỏ bê bài vở. Ba tôi la rầy ép tôi học, còn cô lại can hãy để tôi được tự do sắp xếp giờ giấc của mình “Anh biết nguyên nhân mà, hãy từ từ cho Hằng có thời gian…nghĩ lại! (Cô gọi tên tôi thay vì chữ con thân mật) Một người vào vai ông ác, một người vào vai ông thiện, tôi không tin cô Thùy thương tôi mà nói giùm tôi. Tất cả việc xảy ra tôi đều “tâu” lại nhà ngoại, họ nói “Ba mày có người bên cạnh, ổng phải dành phần hơn cho người đàn bà đó. Sau này có con nữa thì mày hoàn toàn bị…ra rìa!”,  dì tôi còn nói cô Thùy là hồ ly tinh chưa lộ cái ác ra thôi, tôi cũng nghĩ như vậy dù cô chăm sóc tôi chu đáo.

ooo

Rồi thời gian vụt qua, tôi đã 17 tuổi. Cô Thùy đã sinh được một đứa con trai. Vẫn chưa có “bất thường” trong hành xử của cô, dù tôi và cô không có sự gần gũi, không trò chuyện nhưng cô biết những thứ mà đứa con gái mới lớn cần thiết rồi mua cho tôi, riêng tiền xài vặt thì tôi chỉ nhận của ba và từ chối tiền của cô cho. Giờ thì nhà ngoại tôi nói “Gái lỡ thời lấy chồng phải lụy…con chồng chứ tốt gì”, nhưng dù với mục đích gì cô vẫn thất bại sau tất cả những việc cố gắng lấy lòng tôi.

Thằng cu Tí bụ bẫm rất dễ thương, nó nói bi bô những chữ ngô nghê rất buồn cười, đôi lúc không có mặt ba tôi hay cô Thùy, tôi vội hôn thật mạnh vào tay, vào má nó mấy cái. Nó không biết tôi ghét mẹ nó nên phải “cách mặt xa lòng” với nó, chứ thật sự tôi “mê” nó quá chừng. Cu Tí có đôi mắt tròn đen sáng giống mẹ, có cái mũi cao giống ba, là cục cưng nhưng nó có nết ngoan không làm khó chịu người chăm sóc nó. Cu Tí chưa biết nói nhiều, chỉ gọi “Chị…chị…” khi thấy tôi. Sát vách nhà tôi là nhà Vy bạn học của tôi, Vy cũng thích trẻ nhỏ nên hay qua “mượn” cu Tí ẵm về nhà chơi, mỗi lần như vậy là tôi liền theo chân Vy, ở nhà Vy tôi mặc tình giỡn với cu Tí, tôi nựng nó thỏa thích. Nhưng khi về nhà tôi tỏ ra lạnh lùng với nó khi có mặt cô Thùy. Đôi lúc tôi cũng chất vấn lòng sao lại làm như vậy? Vì mối ác cảm đã trót ăn sâu trong lòng, vì má tôi qua đời đã lâu nhưng tôi không muốn ai thay thế má trong tim ba tôi, tôi chưa đủ hiểu biết để thấy như vậy là vô lý. Để rồi một chuyện không mong muốn xảy ra làm tôi sực tỉnh và hối hận không nguôi.

Tôi đi học về vừa bước vào nhà. Có lẽ cô Thùy cũng mới đi dạy về chưa kịp thay áo nên còn mặc áo dài, cô đang vo gạo, còn cu Tí chơi bên cạnh cô, thấy tôi cu Tí chập chững đi theo miệng nói “chị…chị”, liếc thấy cô Thùy nhìn lên nên tôi làm lơ nó rồi bỏ đi thẳng lên lầu. Vừa thay áo xong tôi nghe tiếng khóc thét của cu Tí, rồi tiếng kêu thất thanh của cô Thùy “Trời ơi! Con tôi…”. Tôi lặng đi không biết việc gì xảy ra ở nhà dưới, nhưng không đi xuống, tôi hồi hộp lắng nghe. Rồi có tiếng má của Vy chạy sang nói lớn “Chườm đá chớ đừng thoa dầu, coi trong mình nó còn bị gì không?” dường như cô Thùy cũng khóc. Một lát sau có tiếng xe của ba đi làm về, ba quát lớn:

- Em làm gì mà không coi để nó bị như vậy?

- Em mới về đang vội nấu cơm, vừa quay đi thì nó…

- Còn con Hằng đâu?

- Hằng…Hằng chưa về… (Tiếng cô Thùy ngập ngừng trả lời, và đó là lời nói dối vì cô có thấy tôi đã về)

Tôi không dám đi xuống nhà xem, vì có thể ba tôi sẽ nổi cơn thịnh nộ nếu biết tôi đang có mặt ở nhà, bữa trưa đó cơm không được dọn ra, cô Thùy cứ xuýt xoa ôm cu Tí không rời. Chờ cho im ắng, tôi mới lẻn xuống lầu và chạy sang nhà Vy, tôi muốn hỏi má của Vy về vết thương của cu Tí. Nhưng mới tới thềm tôi nghe má Vy nói trong nhà:

- Một người không có trái tim nhân ái, không biết nghĩ cho người khác. Cô Thùy là người tốt hiếm có, từ ngày về đây má chưa thấy cổ đối xử tệ với con Hằng. Vậy thì vì cớ gì nó luôn muốn đối nghịch với cổ. Mình không phải ruột rà mà nhìn cu Tí bị đau còn xót ruột, vậy mà  Hằng để em nó như vậy. Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, con chơi với nó sẽ nhiễm thói ích kỷ của nó.

Tiếng Vy:

- Cu Tí té sao lại đổ lỗi cho Hằng hả má?

-Vì cu Tí bò lên cầu thang theo chị nhưng chị bỏ mặc, nó mới lên nửa chừng thì lăn xuống. May mà không nghiêm trọng, chỉ sưng mặt. Đã vậy mà cô Thùy còn nói với ba nó là con Hằng chưa về để bao che, nếu không chắc trận này Hằng không xong với ổng…

Tôi đứng thộn ra, cảm giác ngượng ngùng vì nghe má của Vy chỉ trích. Tôi quay về nhà, suốt đêm đó tôi trằn trọc với những lời của má Vy làm tôi sực tỉnh khỏi sự mê muội vì lòng đố kỵ, trong đầu lần lượt diễn ra chuổi sự việc từ ngày cô Thùy về nhà tôi. Tôi đặt mình vào vai cô Thùy, rồi hiểu không đơn giản làm mẹ một đứa trẻ không do mình sinh ra, vậy mà mẹ kế đã làm rất tốt vai trò của mình đối với đứa con của chồng có tâm tính thất thường như tôi. Nếu tôi biết trước được hậu quả hôm nay thì  đã biết dừng ngay việc làm không tốt hôm qua. Nếu có ai nói cho tôi sớm hơn rằng tôi đã sai, khi trước đây xém chút nữa tôi là một trong những nguyên nhân làm cho đời ba thêm bất hạnh sau khi má tôi qua đời là cản trở việc ông đến với cô Thùy. Vì muốn tỏ sự không đồng tình khi ba đưa người khác về thay chỗ má, nên suốt mấy năm qua tôi đã không ngừng tìm cách đối phó với người đàn bà mà tôi luôn nghĩ bước vào nhà tôi để chia rẽ tình cha con của tôi. Rất dễ để mua một thứ gì đó bằng tiền, nhưng thật khó để tìm được một trái tim biết yêu thương, nhưng tôi có mà không biết hưởng. Tôi chưa bao giờ nói một câu cám ơn cô Thùy vì một việc gì, lời xin lỗi cũng chưa. Ngay khi gọi là “cô” cũng sai, cả việc tôi tỏ ra khó chịu khi cô gọi tôi là “con” khiến cô ngại phải gọi bằng tên. Giờ đã hiểu, vẫn chưa muộn để tôi chứng tỏ mình biết hối lỗi, ngôi nhà này không thể trở thành mái ấm chỉ vì tôi.

ooo

Ba tôi ra ngoài uống cà phê, vì cô Thùy không nấu bữa sáng như thường ngày, cô bận ẵm “cục cưng” không rời. Sáng chúa nhật buồn tẻ, tôi không thể sang nhà Vy như mọi khi vì sợ gặp má của nó, lời nói của bà vẫn vang trong đầu tôi. Tâm trạng tôi bất an như kẻ phạm tội, tôi xuống bếp tìm một cái gì đó để cho vào dạ dày thì thấy cô Thùy đang ẵm cu Tí, đứng phía sau tôi thấy trán nó vồ lên một cục, môi sưng húp. Tiếng cu Tí rên ư ử làm tim tôi se thắt. Tôi bước lại gần, ấp úng nói:

- Cô đưa…ẵm giùm cho cô làm việc!

Cô Thùy quay lại đưa mắt nhìn tôi rồi chậm rãi:

-  Cô ẵm được, Hằng làm gì thì làm đi…

Cô vẫn ôm cu Tí đang ngả đầu trên vai cô, một tay làm bếp. Tôi  xuống giọng:

- Con muốn ẵm nó một chút…

Cô Thùy im lặng và không có vẻ gì muốn trao cu Tí cho tôi, cố gắng lắm tôi mới mở được lời:

- Lỗi của con, nếu hôm qua con dắt nó thì nó không bị như vậy…

Cô Thùy im lặng. Tôi đứng yên. Một lúc sau cô mới nói:

- Không! Là lỗi của cô, nếu cô đừng ỷ y có Hằng trông chừng nó, nếu cô đừng cho nó đi lên…

Giọng cô có vẻ uất ức, tôi không thể ngăn sự oán giận của cô vì thật sự đó là lỗi của tôi, tôi còn thấy giận mình huống chi là cô. Nước mắt tôi muốn ứa ra khi nhìn cái môi sưng phù của cu Tí, chắc đau lắm. Tôi thương quá không dằn được nữa nên lập lại mong muốn:

- Cô cho con ẵm nó một chút…

Tôi nhớ những điều mình đã dặn lòng phải thay đổi cách ứng xử sau khi đã hiểu thấu hành động sai trái của mình, và giờ là lúc tôi phải thực hiện sự biết lỗi, nếu không khó có lúc khác để bày tỏ. Là tình gì cũng sẽ chết khi không được nuôi dưỡng, tôi đã bắt cô Thùy chịu đựng quá nhiều rồi:

-…Con xin lỗi…

Cô Thùy bặm môi, nhìn chăm chú vào chiếc nồi đang sôi trên bếp, không trả lời. Tôi bóp mạnh hai tay vào nhau, tự nhắc mình “Cuộc đời có bao nhiêu điều tốt đẹp để ta đem vào tâm hồn, sao lại ôm chi  sân hận khiến cho tâm bất ổn, đã đến lúc đặt tên cho mối quan hệ giữa ta và người phụ nữ này!”. Tôi nói to hơn:

-Mẹ! Con xin lỗi…

Cô Thùy quay lại trố mắt nhìn tôi, có vẻ cô không ngờ tiếng “mẹ” tôi vừa thốt ra, vừa lúc cu Tí chồm sang tôi gọi “Chị…chị…”. Tôi đưa tay ra ôm lấy nó, cô Thùy cũng nới tay ra. Khi cu Tí nằm gọn trong tay tôi, không còn e dè nữa nên tôi hôn lên mặt nó, nói những lời mà chắc chắn nó không hiểu: “Chị xin lỗi em, tại chị…”.

Cô Thùy lại quay đi, tôi kịp nhìn thấy mắt cô long lanh nước nhưng môi cô cười. Tôi hiểu rằng hạnh phúc đang đến với chúng tôi, vì cơn gió tình yêu vừa tràn vào thổi đi những điều u ám.

Đơn Phương Thạch Thảo



Mẹ hiền yêu dấu

https://www.youtube.com/watch?v=aVYPYZaN1rA





Thứ Năm, 6 tháng 2, 2025

Bản hợp đồng hôn nhân 108 (Truyện ngắn)


108.

Truyện ngắn

Bản hợp đồng hôn nhân

Hồ Thụy Mỹ Hạnh


Ai đó đã nói “Hôn nhân là một con thuyền đã tách bến để đi vào bão tố”.

Tôi cho rằng người nói ra câu đó chắc đã gặp một tình cảnh u ám lắm trong hôn nhân nên mới đem kinh nghiệm của mình ra hù thiên hạ. Nếu nghe câu này thì ai đang chuẩn bị lên xe hoa hẳn phải khựng lại để cân nhắc xem có nên liều lĩnh giương buồm để vượt bão tố hay không! Nhưng cuộc đời lạ lắm, có những người thích mạo hiểm trong nhiều lãnh vực, còn trong tình yêu khi nghĩ đến “Cái thuở ban đầu lưu luyến ấy” thì như phép màu khiến tâm hồn nở hoa, ai nỡ lòng nào mà từ chối khi chàng nắm tay nàng thành khẩn cầu hôn sau thời gian yêu đương thắm thiết, nên dù được nhắc “Hôn nhân là ngục tù chung thân khổ sai” còn không nhằm nhò gì, huống chi ví như con thuyền trong bão, bão cấp mấy mới là quan trọng, khi đã yêu mà không muốn mất người yêu chỉ còn cách là kết hôn, vậy thì dù bão cấp đại học còn không ngán, nói gì bão cấp 1 hoặc cấp 2!

Tôi đang tìm hiểu về hạnh phúc gia đình, à không! Phải nói rằng “Tôi đang học cách làm thế nào để bảo vệ hạnh phúc gia đình” trước khi quyết định về dinh của ai đó nếu họ có nhã ý muốn rước tôi. Đó là lý do tôi hay la cà đến nhà bạn bè của tôi để xem cách họ đối xử với nhau đặng mà rút kinh nghiệm. Người khách không mời mà đến là tôi cứ bất thình lình đột kích vào nhà bạn bè. Hôm đó tôi tới nhà Hiền vợ của Hậu, tôi thấy gì? Một cục sưng trên vầng trán rộng mà Hiền luôn tuyên bố chứa những tư tưởng không ai có, tôi hốt hoảng hỏi:

- Sao vậy? Mày té vô đâu hả?

Hiền hất hàm về phía Hậu:

-Thằng chả đánh tao!

Hậu phân bua:

- Tại vì bà thách tui có dám đánh bà không? Đi làm về đã mệt mà còn bị bả càm ràm gây chuyện…ghen tuông!

Tôi bèn lý sự:

- Người phụ nữ khôn ngoan không bao giờ thách chồng “Có giỏi thì đánh đi”. Hiền nên nhớ ai mà chả thích được khen giỏi! Cho nên một cánh tay vung lên không có gì lạ. Hãy trách mình hơn là trách kẻ chỉ vì muốn chứng tỏ mình giỏi nhé…

Hiền trợn mắt nhìn tôi:

- Mày biết gì mà bênh ổng như thế? Nếu không phải hẹn hò với ả nào sao ngày nào cũng về trễ…

Hiểu ra vấn đề, tôi bèn quay sang phê bình Hậu:

- Ra là vậy! Anh phải biết vợ yêu vợ mới ghen, nếu không có lửa thì sao có khói!? Vậy mà anh còn vũ phu đánh vợ…

Hậu xua tay ra hướng cửa:

- Cô ba phải vừa thôi! Làm ơn đi về cho, cô xía vô một lúc thì có chiến tranh tại đây thật!

Tôi cũng biết khi hai người đang đấu với nhau, mình đứng gần không khéo bị lạc đạn nên rút lui cho ổn, ngồi nán thêm chắc chắn tôi sẽ phơi thây giữa sa trường, không có đường lui. Tôi tiếp tục tới nhà Hạnh, vợ của Phúc, họ đang bàn tính việc xây nhà, tôi cũng được họ bảo góp ý. Nhưng cuộc bàn luận không đơn giản vì mỗi người một ý, chồng nói cửa gỗ mới sang, vợ nói cửa nhôm cho bền, còn tôi nói:

- Vợ thích cửa nhôm, chồng thích cửa gỗ thì cứ làm tầng trên cửa gỗ, tầng dưới cửa nhôm!

Khi nói về màu sơn, họ lại trái ý nhau. Chồng nói màu xanh…nhà quê, vợ nói màu trắng mau cũ, thế là cãi nhau:

- Anh đang nói chuyện với vợ của anh đó, tui nhà quê sao anh lấy tui!

Phúc bốp chát lại:

- Còn em đang nói chuyện với chồng của em đó! Mà chồng thì phải có quyền quyết định chính!

- Ối! Cái giọng gia trưởng ghê chưa kìa!

Tôi chen vô giảng hòa:

-Tầng trên màu trắng, tầng dưới màu xanh, vậy là đồng đều…

Tôi chưa nói dứt câu, Phúc bèn quay sang trút bực dọc vào tôi:

- Cô làm ơn đừng góp ý nữa, nói một lúc cái nhà tương lai của tôi chẳng ra cái giống gì!

Không thích nghe tôi góp ý nữa thì tôi về, còn thiếu chi nhà cho tôi tới mà phải ngồi lại. Tôi ngẫm nghĩ từ những việc tôi thấy thì hình như nhà ai cũng có lúc mâu thuẫn không nhiều thì ít dù họ vẫn nắm tay nhau đi trên con đường tráng nhựa, vậy mới có câu “Chén trong sóng còn khua”.

Tuy nhiên không phải gia đình nào cũng cãi nhau rồi thôi, có một cặp vợ chồng không còn trẻ nữa, cũng không nghèo nhưng họ suốt ngày căng thẳng vì chữ “ăn”. Lúc còn trẻ ông chồng  ăn nên làm ra" nên bà vợ được “ăn không ngồi rồi", hiện nay tình hình xã hội khó khăn chung, không còn như xưa nữa nhưng bà quen "ăn to xài lớn" không biết cân bằng cuộc sống mà vẫn “ăn xài thỏa thích” khiến tiền của vơi cạn. Ông chồng bèn  thượng cẳng chân, hạ cẳng tay cho bà “ăn đòn” miệng thì quát bà là đồ “ăn hại”, bà vợ chẳng phải loại “ăn nói tế nhị” nên đáp trả kiểu “ăn miếng trả miếng” hai bên cứ thế “ăn thua đủ”. Tình cảm theo thời gian nhạt nhòa, ông hết chịu nổi bà vợ "ăn đàng sóng, nói đàng gió" bèn đòi ly dị, bà vợ không “ăn năn” còn nói:

 - Lạc Long Quân và Âu Cơ còn ly dị chia con, tôi với ông là cái thá gì! Muốn ly thì ly…

 Sau khi họ đôi ngả chia ly thì xóm làng yên ổn vì không còn nghe cãi nhau nữa. Tôi chợt chán chuyện hôn nhân vì thấy cảnh thiếu hạnh phúc của người ta! Mãi lâu sau tôi mới làm khách không mời mà đến nhà Hòa, vợ của Thuận, tại đây tôi như người vô hình vì họ có vẻ chỉ thấy nhau thôi. Họ chuyện trò tâm đắc vui vẻ lắm, đúng là mới cưới có khác:

- Anh biết em đã tốn rất nhiều thời gian để nấu món này nên anh thấy rất ngon, cám ơn vợ yêu…

 Vừa gắp miếng “rất ngon” cho vào miệng, có lẽ cục Adam ở cổ chận lại nên Thuận phải rướn cổ lên nuốt. Hòa nhắc khẽ:

- Từ từ ăn đi anh, còn cả nồi dưới bếp đó!

- Ừ phải! Nhưng cứ để dành đó, hôm nay chúng ta ra tiệm ăn em nhé, anh biết có một quán mới khai trương đang đại hạ giá! (Thuận bỏ đũa chờ đợi ý kiến của Hòa)

  Đề nghị của Thuận được Hòa vỗ tay hưởng ứng:

- Chồng  nói là thánh chỉ! Chúng ta ra tiệm đó ngay. Anh chờ em thay đồ…

Khi Hòa vui vẻ lui vào trong để chuẩn bị, thì Thuận nói với tôi:

- Cô ấy không biết nấu ăn, tôi không vội mà sẽ chờ cô ấy từ từ học hỏi để biết nấu cho gia đình những bữa ngon. Nếu vì một miếng ăn không vừa miệng mà nặng lời thì chả khác nào mình không thông cảm cho cô ấy đã mất thời gian làm nó. Sự bất đồng lớn thường xảy ra từ nhiều việc rất nhỏ, tôi không dại tạo ra điều không vui, bởi vì khi hai người là một chẳng phải nỗi buồn của cô ấy cũng là của tôi. Hơn nữa không thể nhìn một điểm thiếu sót mà phủ nhận tất cả điểm tốt của cô ấy, Hòa là một người hồn nhiên nhưng hiểu chuyện…

Nghe xong là tôi ngạc nhiên toàn phần luôn, tôi chẳng biết thế nào là hạnh phúc thật sự, nhưng cách xử sự của Thuận có thể là nền tảng tạo nên hạnh phúc. Nếu người thật sự yêu quí ta, tự họ sẽ dành cho ta một vị trí trong lòng họ không đòi hỏi ở ta điều tuyệt đối. Tôi tin rằng đây là gia đình đáng cho tôi học hỏi, thế là tôi thay đổi cách nhìn. Mỗi nhà mỗi cảnh, Nhưng cảnh nhà của Hòa và Thuận khiến tôi nôn nao nghĩ về một mái ấm gia đình.

Nhưng tôi vốn là người cẩn thận nên tôi soạn sẵn văn bản “Hợp đồng hôn nhân” qua những việc tôi đúc kết khi chứng kiến ở các cặp vợ chồng,  trong đó tôi có ghi rõ các điều khoản:

1/ Tan sở phải về nhà ngay không được la cà bất cứ chỗ nào. Vợ gây sự vì ghen cũng không được đánh vợ dù bằng một cành hoa.

2/ Khi bàn luận việc xây nhà, phải nhường vợ việc chọn vật liệu xây dựng.

3/ Khi vợ hăm he ly dị thì phải năn nỉ  không được ký giấy đồng ý. Luôn biết “Ăn năn hối cải” trước vợ.

4/ Vợ nấu ăn dở không được chê mà phải rủ vợ ra quán khai trương đại hạ giá mà ăn.

Và một số điều nữa!...

Với bản hợp đồng như vậy, khi tôi trưng ra cho các chàng đọc thì kết quả là tôi “thu hoạch” được… một rổ dép khi họ tới nhà tìm hiểu tôi, để rồi bao nhiêu ngày tháng trôi qua tôi cứ nghe câu “…kìa nhà ai có ông rể quí…”, còn nhà tôi chỉ có một... rổ dép, mà không hiểu tại sao anh nào tới chưa kịp đọc hết bản hợp đồng đã xanh mặt chạy bay ra cửa, có anh rớt dép lại mà tôi chờ mãi không thấy ai quay lại để lượm!?

Tình ơi!... "...nhiều Đông lắm Hạ nối tiếp đi qua..." tình ở phương nào?

Hồ Thụy Mỹ Hạnh


Một người đi

Nhạc: Mai Châu

https://youtu.be/Tkepjheb0tU?si=l9x5voCO81a82BFl