Thứ Năm, 18 tháng 9, 2025

Mùa Thu của tôi 501

 


R501.

Mùa Thu ca tôi

Không có chiếc lá nào rơi trên thềm hồn tôi

Mà gió cũng thổi về hướng khác

Đêm cuộn tròn trong giai điệu Lightmoon Sonate!

Dịu dàng từng phiến âm thanh…

              

Trong ánh đèn đêm, chỉ tôi loanh quanh

Tóc dài quá nên trói đời thật chặt

Trói đôi chân, trói niềm vui lịm tắt

Trói nụ cười, trói cả tuổi thanh xuân.

 

Thời gian trôi hay dừng lại ngập ngừng

Giữa quá khứ, và tương lai vướng mắc

Tôi thảng thốt nhìn vách khuya trước mặt

Bóng ai kia lặng lẽ, không biết buồn hay vui…

 

Có điều gì khác lạ khi thời gian trôi qua với tôi

Buổi sáng nhìn vào gương, thấy mình không còn trẻ nữa

Xuân, Hạ, Thu, Đông thoáng nhanh qua cửa

Chỉ còn lá vàng rơi ngập ở hồn tôi.

                                        

Cuộc sống lắm nỗi buồn, nhưng không thiếu niềm vui

Nhiều ngõ cụt cũng lắm đường rộng mở

Nên tôi ơi cố buông niềm tiếc nhớ

Cho tâm hồn nhẹ bớt ưu phiền.

 

Mùa Thu rất dài với những niềm riêng

Đời đáng khóc cũng không còn nước mắt

Gom tất cả trắc trở từng đối mặt

Rồi cất giấu vào ngăn kín nhất hồn ta…

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

 

Mười năm yêu anh

Trầm Tử Thiêng

Ảo vọng tình yêu (Truyện ngắn113)

 


r113.

Truyện ngắn.

o vng tình yêu

Đơn Phương Thạch Thảo

Từ ngày biết chơi phây bút, Lý như lọt vào mê hồn trận, cô cảm thấy cuộc đời bỗng tươi đẹp, thời gian trống không còn, mà phải nói lúc nào cô cũng trở nên tất bật hơn vì cũng ngần ấy việc nhưng bây giờ luôn thiếu thời gian để làm được như trước đây, lý do đơn giản vì cô muốn ghi lại những khoảnh khắc sinh hoạt của mình, mà trước khi thực hiện phải trang điểm, y phục chỉnh tề để chụp hình. Để có những đoạn phim, những tấm hình ưng ý Lý phải tốn khá nhiều thời gian. Lý cảm thấy rất xứng đáng với công sức bỏ ra khi nhận những lời bình luận khen ngợi đưa cô lên tận mây xanh của những chàng trai trẻ trong danh sách bạn bè ảo khi cô post một tấm hình lên mạng. Ở FaceBook, nhiều Group, Fangage “Kết bạn tâm tình”, “Hội trai đẹp- gái xinh”, “Hẹn hò” ...vv... mà con số thành viên tham gia rất đông, khách quan nhận xét thì trong các nhóm ấy không có gì để học hỏi, mà chỉ để các cô khoe những hình “hấp dẫn” mục đích tìm bạn tâm tình, nhiều  nội dung tào lao nhưng thu hút rất nhiều người vào bình luận khen, chê, hằn học cũng có, cãi nhau cũng có. Chính trong các nhóm này Lý đã nhận về biết bao nhiêu chàng trai gởi lời kết bạn, và Lý thật sự thấy thú vị khi rời thực tế để “leo” lên khung trời ảo.

Lý không phải người độc thân, ít nhất là cô đang có một người sống chung mà cô gọi là chồng. Đôi lúc Lý cũng nhớ lại thuở hàn vi của mình, nhớ nhất là lần bỏ quê lên thành phố tìm việc làm với cái túi rỗng. Nghề không có, bằng cấp cũng không, chỉ có nhan sắc và sự siêng năng mà cô tin chắc nếu nhận được công việc cô sẽ hoàn thành xuất sắc. Lý bạo dạn bỏ quê vì nghe  nhiều người nói chỉ cần chịu khó là sẽ có việc. Lý được một người bạn cho biết cô ấy đang phụ giúp việc nhà theo giờ cho những gia đình không muốn nuôi người giúp việc trong nhà, lương tính theo giờ và không bị phụ thuộc vào nhà chủ, nghe thế nên Lý đi theo sự hướng dẫn của người bạn đó. Thời gian giúp Lý thành thạo công việc. Trong một lần đến làm theo yêu cầu của  một gia đình, Lý lọt vào tầm ngắm của ông Hiệp khi ông đến giao dịch công việc với gia chủ. Ông Hiệp đã sáu mươi tuổi nhưng nhìn ông không già, bề ngoài sang trọng khỏa lấp khoảng cách tuổi tác giữa Lý và ông. Lý không quan tâm việc ông Hiệp còn ràng buộc hôn nhân với người vợ đã ly thân và mấy người con  đã sống riêng, vài người họ hàng của ông Hiệp có ý ngăn ông, nhưng ông Hiệp một phần vì cô đơn, một phần vì Lý chấp nhận ngay khi ông ngỏ lời nên ông giữ vững lập trường không lệ thuộc vào những lời bình phẩm của người khác, ông cứ thế rước nàng về dinh! Ông không quan trọng việc Lý còn trẻ hay ông đã quá cái tuổi mà người đời cho rằng không còn phù hợp để yêu đương, họ hạnh phúc thế là đủ.

   Giai đoạn đầu Lý thấy mãn nguyện và nghĩ sẽ một lòng vun đắp cho gia đình của mình như một cách... trả ơn. Sau vài năm sống chung, nàng sinh cho ông Hiệp một đứa con trai, đó là lúc ông Hiệp hoàn toàn tin tưởng người vợ xinh đẹp được lột xác từ một người giúp việc lên làm bà chủ nên ông giao hết cho Lý giữ những gì thu nhập được. Ngoài việc chênh lệch tuổi tác với chồng, thì cuộc sống của Lý là mơ ước của nhiều người, Lý toát ra vẻ dư tiền qua các thứ vòng vàng mà cô đeo trên người. Cầm nhiều tiền trong tay, mỗi người có một cách khôn ngoan và thực hiện điều đó theo tầm hiểu biết, Lý chợt nghĩ “Người thứ ba dù ở hoàn cảnh nào cũng khó được thông cảm của người đời, cuộc hôn nhân không chính thức của mình liệu có bền lâu, nếu không lo xa thì một ngày nào đó lại chẳng ra đi tay trắng”, thế là Lý lén lút gởi tiền về quê mua nhà, cất giấu tiền riêng, cứ đề phòng trước đã. Cuộc sống nhàn hạ, đầy đủ giúp Lý giữ được dung nhan xinh đẹp và còn tăng phần quý phái, khoảng cách tuổi tác giữa nàng và ông Hiệp ngày càng xa hơn. Cho đến một lúc Lý nhận ra sự khác biệt không thể dùng tiền khỏa lấp được thì cũng là lúc Lý bước vào khung trời ảo và tha hồ diễn đạt cảm nghĩ.  

   “Kiếp sau bạn có muốn gặp lại người chồng / vợ của bạn hiện nay không?”, Lý gặp câu này trong một Group mà nàng tham gia. Rất nhiều bình luận của cộng đồng mạng, hầu hết là các bà “nhiệt liệt” kể tội chồng rồi kết luận rằng thì là ai cũng... chán chồng! Lý cũng bình luận “Không bao giờ muốn, một kiếp đã quá đủ rồi, kiếp sau nghe tới cái tên cũng không!”. Vài câu phản hồi “Nếu anh là chồng, thì em có muốn gặp lại anh không?” hoặc “Em không hạnh phúc phải không? Người xinh đẹp như em sao lại đáng thương thế? Hãy chọn anh, anh sẽ làm cho em hạnh phúc”. Những lời cợt nhã ấy lại khiến Lý rung động, cô vào trang cá nhân của họ và gởi lời xin kết bạn. Thật lòng mà nói Lý lấy ông Hiệp vì gặp một chỗ nương tựa tốt, nhưng nói yêu thì không. Giờ cô mới nhận ra bây giờ là lúc bắt đầu một hành trình mới mà ở đó rất nhiều ước mơ từ lâu cô ấp ủ. Có những thứ  trước khi nhàm chán, đã từng đem đến cho Lý hạnh phúc, nhưng thời gian làm mọi thứ nguội lạnh, tình nghĩa giữa cô và ông Hiệp cũng vậy. Lý không ngần ngại khi gởi tin nhắn cho Quân, người yêu quen qua Facebook “Nếu em có thể sống mà không cần tiền của ổng thì em đã rời khỏi ổng từ khuya rồi” và câu trả lời “Vậy thì chưa muộn để rời bỏ, anh sẵn sàng cùng em đi tới chân trời hạnh phúc”.  Lý cảm thấy đời mình sắp sang trang mới. Và cứ thế càng ngày Lý như lạc vào mê hồn trận vì những câu yêu đương nồng cháy của người tình. Ông Hiệp ngoài tiền ra thì thiếu hết thảy những thứ cô muốn nhất là tuổi trẻ, thì bây giờ cô tìm thấy ở Quân!

    Lý bắt đầu những chuyến về thăm quê thường xuyên, và dĩ nhiên có Quân đồng hành. Trên đường đời có nhiều ngả rẽ, khó biết chọn ngả nào! Nhưng Lý không sợ mất phương hướng vì đã có người dẫn đường nên cô hăm hở dấn thân. Với Quân, Lý nhận thấy ở anh ta điểm nào cũng... dễ thương! Ngay việc lần đầu tiên gặp nhau anh có hơi men cô cũng chấp nhận vì nghe anh ta giải thích:

    -Anh phải uống bia để lấy can đảm đi “tiếp quản” báu vật... trời cho!

    Khi bên cạnh Quân, Lý tiêu hóa niềm vui không kịp, trước sự mơn trớn, ngọt ngào của Quân, Lý hạnh phúc như ngày nào cũng là lễ tình nhân!

 

OoO

   Quân và Lý đã đến hồi rất thắm thiết, cô không còn quá sợ bí mật bị phát giác nữa, mà lại mong ông Hiệp biết, đơn giản vì cô muốn công khai với Quân nhưng không thể mở lời với ông, vì dù không yêu ông Hiệp cô cũng có chút e ngại, nên một lần sau chuyến đi với Quân trở về, Lý bối rối nhìn ông Hiệp ném lên bàn một xấp hình chụp cảnh Lý và Quân đang nằm trên một bãi biển:

-Thám tử của tôi đã làm việc rất tốt. Em thấy những tấm hình này có đẹp không? Nhìn hai người thật xứng, đúng là “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”...

Giấy không gói được lửa! Cô biết đã đến lúc cần kết thúc cuộc sống chung với người đàn ông này. Lời xỉ vả của ông Hiệp nặng hơn nữa cũng không làm cô tổn thương nếu cho cô sự tự do:

  -  Tôi với em giống như hai hạt cát không thể kết lại nếu không có chất kết dính, mà cái chất ấy nếu không là tình yêu, thì là tiền! Sai lầm của tôi là đã chọn một người không đoan chính cho mình, giờ thì tôi hiểu thứ gì mua bằng tiền đều có hạn xử dụng! Cuộc chung sống của tôi và em cũng thế. Dù chúng ta đã có con, nhưng khái niệm về gia đình vẫn không có. Từ lúc sanh ra con đã được chị vú chăm sóc và sau này cũng thế, em có thể cùng gã nhân tình của em về căn nhà ở quê mua bằng tiền của tôi mà sống. Tôi sẽ không lấy lại thứ gì em đã kiếm được từ tôi như một cách đền bù những năm em sống với tôi. Chúng ta không nợ gì nhau nữa...

    Điều kiện ông Hiệp đưa ra là Lý không được nuôi con, ông chỉ cho phép cô thăm nó nếu muốn. Người đàn bà mù quáng vì tình đã chấp nhận vì nghĩ Quân sẽ người bù lại tất cả cho cô. Lý chia tay với ông Hiệp dễ dàng như khi về với ông. Kết thúc nhanh chóng khiến Lý ngỡ như chưa từng có cuộc chung sống giữa cô với ông Hiệp. Lý khăn gói về lại quê, ở đó có chàng tình nhân đang đợi. Số tiền tích cóp của Lý đủ cho hai người có những cuộc du lịch gần xa. Qua những ngày hưởng thụ, Lý nhắc Quân “Sao chúng ta không chính thức kết hôn? Sao anh không đưa em về nhà anh ra mắt...?”. Quân mơn trớn:

- Vợ chồng đồng nghĩa là dừng lại, là cũ. Còn tình nhân thì cứ mới hoài biết không cưng? Với lại anh không muốn về nhà, ông bà già thấy anh là càm ràm...

Câu trả lời làm Lý không hài lòng, dù nó vẫn ngọt ngào như chứa cả ký đường. Cô vùng vằng:

- Nhưng nếu không chính thức thì chúng ta chưa thể gọi đây là một “gia đình”.

- Vậy hồi em sống với ông chồng già không chính thức không phải là gia đình sao?

Lý nhìn Quân, con người mà cô vẫn nghĩ là phóng khoáng, tao nhã vừa thốt ra câu nói khiến cô sửng sốt. Biết mình lỡ lời, Quân vội khỏa lấp:

- Đừng nghĩ ngợi! Hãy tin rằng dù bất cứ điều gì xảy ra tình yêu anh dành cho em vẫn không thay đổi, anh vẫn là của em với tất cả những gì anh có.

- Anh có gì chứ? Từ ngày anh về đây, em đã gần cạn số tiền dành dụm được...

- Vậy thì lo kiếm tiền đi chớ đừng kiếm chuyện!

Lý trố mắt nhìn Quân:

- Tại sao người kiếm tiền lại là em?

Cứ thế hai người bắt đầu có những xung đột, sự ngột ngạt đến độ Lý có lúc phải tự hỏi “Mình đã sai lầm khi chọn Quân sao?”. Lý chán ngán mỗi lần nhìn Quân ngồi vắt tréo chân, mắt chăm chú nhìn vào điện thoại, tay huy hoắc bấm, vẻ mặt thể hiện sự thích thú, Lý rất muốn xâm nhập vào điện thoại của Quân nhưng anh ta đã khóa phải mở bằng vân tay. Lý chợt hiểu ra một “chân lý” là muốn phá hủy một con người hãy để họ nhàn rỗi, giờ gã đàn ông này đã lộ hết bản chất trân tráo. Chỉ một thời gian ngắn chung sống Lý có thể kết luận Quân là người vô tích sự nhưng biết dùng tâm lý để mồi chài người thiếu thốn tình cảm và cả tin như cô. Thậm chí hiện tại trong căn nhà của mình mà Lý không có một chỗ riêng tư để úp mặt vào nỗi cô đơn mà khóc, vì Quân vẫn ở đó bình thản, nghiễm nhiên như nhà của anh ta. Đã qua rồi thời chỉ cần có Quân là Lý có cả thế giới. Trong một lần cãi vã, Quân đã sỗ sàng nói “Tôi tưởng cô gom của ông chồng già được nhiều tiền lắm, hóa ra chỉ xài mấy bữa là hết sạch!”. Câu nói đó giúp Lý thức tỉnh. Tất cả đã nguội lạnh với thời gian, lỡ bước chân lên con thuyền vốn đã lũng đáy, phải lập tức rời khỏi nó nếu không muốn bị chết chìm, may cho Lý là cô kịp nhận ra những điều sai lỡ trong đời để còn sửa chữa. Một chuyện tình tan vỡ khép lại rồi sẽ mở ra một chuyện tình khác, như cánh cửa này khép lại thì có một cánh cửa khác mở ra? Bây giờ Lý không mong chờ điều đó, chỉ muốn chia tay và đừng gặp lại Quân, “tình yêu” của Quân và Lý như một sản phẩm bị lỗi cần hủy bỏ không tiếc nuối.

Cuối cùng Lý phải nhờ ba mẹ của cô tới làm áp lực mới đẩy được Quân ra khỏi nhà. Lý đã trả một cái giá đắc cho ảo vọng tình yêu phây bút của mình. Cái gì cũng có hai mặt, tham gia vào mạng xã hội mà không biết phân biệt thật, ảo thì hậu quả khó lường vì có quá nhiều cạm bẫy. Trong cuộc đời ta phải gặp nhiều người, mỗi người cho ta một cảm nhận từ đau thương đến hạnh phúc, cũng có người cho ta một bài học! Dù sao Lý cũng cảm thấy mất mát, Quân đã rời khỏi và mang theo cả lòng tin của cô đối với cuộc đời.

 Lý nhìn vào gương, đôi mắt mà ngày mới gặp cô Quân đã nói “Em có đôi mắt sâu thẳm, nhìn vào anh cứ sợ bị chìm...” hôm nay nó đỏ vì khóc. Lý chợt nhớ tới con trai, nhớ tới người đàn ông đã cho cô một cuộc sống an nhàn, đầy đủ. Sự cuồng si đã làm cô mờ mắt đánh mất tất cả để lạc vào cái gọi là tình yêu không thực tế, nên giờ đây cô trơ trọi với những điều không biết nói cùng ai.

Đơn Phương Thạch Thảo

Điệu buồn đêm mưa





Thứ Tư, 3 tháng 9, 2025

Đơn Dương 500

 

*Sau khi sáp nhập các quận trong tỉnh, quận Đơn Dương (Giờ gọi là xã Đơn Dương) thuộc về một nơi khác trong tỉnh.

Bài thơ “Đơn Dương” dưới đây phải gọi chính xác là viết về ĐƠN DƯƠNG cũ (Trước ngày 1 tháng 7 năm 2025)

 

r500.

Đơn Dương

Ra phố Đơn Dương chiều nay

Những con đường ướt, mưa bay giăng trời

Đẹp như tranh (với riêng tôi)

Từng ngõ nhỏ cũng khác rồi nét xưa

Nhà cao cao, tiếng nhạc đưa

Dừng chân dưới mái hiên mưa ngỡ ngàng

Nhà ai nở rộ hoa vàng

Biết không tôi muốn ôm choàng vào tay.

Ra phố Đơn Dương đêm nay

Ánh đèn rực sáng đường dài, ngõ sâu...

Những con đường cũ còn đâu

Đã thay đổi, khoác lên màu tươi vui

Vầng trăng treo ở đỉnh trời

Dòng Danhim vẫn trôi xuôi dưới cầu

Tôi về nhặt bóng đêm thâu

Trút vào thơ hết những câu tự tình.

Ra phố Đơn Dương bình minh

Mặt trời lấp ló nép mình sau mây

Lên đèo tôi ngắm đồi cây

Mặt hồ xanh biếc đẹp say hồn người

Đơn Dương (Mặt trời lẻ loi)

Như thơ, như nhạc, như lời hoan ca...

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

(Tháng 5. 2023)


Thương về quán trọ



Thứ Ba, 12 tháng 8, 2025

Chiều Pongour 499

 


   

r497

Chiều Pongour

Thác chưa già sao bạc đầu

Trắng xóa bảy tầng thương nhớ

Lắng hồn chìm vào bỡ ngỡ

Níu chân ai giữa trời chiều.

Pongour có phải tình yêu

Khiến trái tim tôi lưu luyến

Có dòng nước nào ra biển

Dòng nào quay về lại sông?

Một khoảng trời xanh mênh mông

Rót vào thơ tôi chút gió

Vang lên trong hồn nỗi nhớ

Lặng vào suy tư với chiều.

Lá trôi theo dòng hắt hiu

Tôi về nhớ nhiều Tân Nghĩa

Hoàng hôn bao giờ cũng thế

Đợi trăng về thắp trên ngàn...

Hồ Thụy Mỹ Hạnh




 

Níu lấy ngày xưa 497

 


r497.

Níu lấy ngày xưa

Người đi, đi mãi không về

Thời gian chưa xóa câu thề trong em

Bao mùa lá rụng bên thềm

Tóc mây đã bạc, nỗi niềm đầy hơn.

Trăng khuya cũng chạnh tủi hờn

Một mùa tan vỡ, một cơn chia lìa…

Mấy mươi năm đợi anh về?

Thời gian đã xóa hẹn thề ngày xưa.

Không hề một lần tiễn đưa

Thế mà ngăn cách, nắng mưa bao mùa!

Đưa tay níu lấy ngày xưa

Chỉ còn một thoáng hương thừa thoảng bay.

Rồi bao kỷ niệm rời tay

Những câu thơ với những ngày héo hon

Mùa vui cứ ngỡ như còn

Trái tim em vẫn sắc son ngày nào.

Tàn cơn binh lửa năm nao

Tình đôi ta cũng tan vào hư không

Thì thôi giấu kín trong lòng

Tình như lá mục trên sông lạc loài…

Mưa cao nguyên thấm trên môi

Giọt nào trong mắt thương người đã xa.

Hồ Thụy Mỹ Hạnh


Mẹ hiền yêu dấu

https://www.youtube.com/watch?v=aVYPYZaN1rA&list=RDaVYPYZaN1rA&start_radio=1

 


Mùa Xuân hoa Cúc (Truyện ngắn 112)



r112.

Truyện ngắn

Mùa Xuân hoa Cúc

Đơn Phương Thạch Thảo

Mỗi năm khi cuốn lịch vơi đi, thì tết tiến tới bằng đôi hia bảy dặm. Người nào cũng hấp tấp, bận rộn hơn. Những nhà có kinh tế khá thì cứ thản nhiên mua sắm, thích thứ gì mua thứ đó không cần tính toán, những thứ xa xỉ như hoa thì họ cứ ra chợ khiêng về đủ loại chưng bày từ trong nhà ra ngoài ngõ.

Người thu nhập thấp thì “Tết này tiết kiệm được thứ nào hay thứ ấy…”, người vừa mất việc vì công ty giải thể thì “…tiền còn không có để về quê, lấy đâu mà ăn tết…”. Ăn tết ở đây có nghĩa là sắm quần áo mới, trong nhà đầy đủ thực phẩm, đến những địa điểm vui chơi trong mấy ngày Xuân.

Tôi thuộc diện không giàu, không nghèo. Nếu không vì tiết kiệm thì cũng có thể sắm được nhiều thứ tôi thích, nhưng tôi quan niệm cái gì cần thì mới mua, cái gì thích phải hạn chế, vì biết bao nhiêu thứ trên đời khiến mình thích! Giữa thời buổi đa số người khó khăn chạy ăn từng bữa, mình may mắn hơn không chật vật thì dù không giúp được ai cũng đừng nên hoang phí, vì như vậy là… phụ ơn trời! Nghĩ như vậy nên tôi rất thận trọng trong việc chi tiêu. Trước những biến động của thị trường không ai đoán được ngày mai sẽ ra sao, tôi vẫn ra chợ nhưng để ngắm hơn là mua. Mà không phải riêng tôi khi thấy nhiều người cũng vậy, hàng hóa bày đầy các sạp hàng mà người mua rất ít. Vậy mà ngày nào cũng xe ở trên xuống, xe  ở dưới lên chở theo hằm bà lằn các thứ, nhiều xe chở đặc sản các vùng miền vào các chợ phân phối. Mà đặc biệt là hoa! Hoa được bày bán bất cứ chỗ nào có thể, người bán mong tết để kiếm chút tiền lời nhưng xem ra không dễ như vậy, vì người mua có quá nhiều lựa chọn giữa các hàng hoa, họ trả giá kỳ kèo bớt một thêm hai, tôi chưa mua chậu hoa nào vì còn đang do dự có nên thay những bình hoa giả trong nhà bằng hoa tươi không thì chị hàng xóm hấp tấp xông vào nhà tôi với hớt hải hỏi:

-  Nghe tin gì chưa?

-  Tin gì? (Tôi hỏi lại)

- Xe chở… Tết đang vô tới xa lộ  rồi kìa, nếu  không bị cản trở lưu thông hay trục trặc phương tiện thì tết đang phon phon  trên đường tráng nhựa và không mấy chốc là vào thành phố… mau ra coi có gì mua liền kẻo hết?

Nói xong chị cười vang khi thấy tôi ngớ ra nghe chị, chị hàng xóm này thuộc loại khá giả, còn cả tuần nữa mới giao thừa mà nhìn nhà chị đã thấy “Xuân… Xuân ơi Xuân đã về…”. Xóm của tôi như một xã hội thu nhỏ, đủ thành phần giàu nghèo, bậc lỡ cỡ là tôi! Cho nên mỗi nhà có một cách sống riêng, tuy nhiên tết là thời điểm mà người người không tiếc tiền chi tiêu, trừ khi quá khó khăn do “Tiền lương cháy túi mấy ai hiểu cho…” vì thế có nhà chưa thấy động tĩnh gì khi Xuân đang tới.

Ooo

Chiều 30 sự tất bật giảm dần, nhớ câu “…mẹ ơi hoa cúc hoa mai nở rồi…”, lúc này tôi mới tính lại chi tiêu xem còn dư bao nhiêu trong số được phép sắm tết. Thấy cũng có thể mua một chậu hoa,  thế là tôi trực chỉ ra tụ điểm bày bán hoa. Tại đây tôi chứng kiến cảnh một “chiến trường hoa” do bị đập phá quăng bừa bãi, một người bán hoa đang thẳng tay dao chặt túi bụi vào những cành hoa Mai vô tội, chặt xong như chưa hả giận thẳng chân đá vào cái chậu, còn miệng thì “Rẻ lày… không cần bán lày… bốn triệu mà trả hai triệu lày…”, cạnh đó là một phụ nữ xinh đẹp, sang trọng trố mắt nhìn, rồi trả lời “… Tôi không có bổn phận phải bỏ tiền mua theo giá của ông. Khổ cực kiếm tiền thì ai cũng vậy, nên thuận mua vừa bán, không thì thôi…” . Người đàn ông bán hoa chặt hoa xong quay lại nói trống không,  “Bọn lắm tiền nhưng cứ đợi chiều 30 tết hoa ế để ra mua rẻ, ông không cần bán…”. Bên cạnh những chậu ngã đổ do bàn tay con người đập phá, tôi thấy một bé gái đang cầm một bó hoa thập cẩm, à lộn… cầm một bó hoa đủ loại, nó vẫn còn đang lom khom lượm trong đống hoa nát dập những cành chưa gãy,  người đàn ông bán hoa chưa hết bực tức, tay cầm cây que bẽ cong cong như định quất vào ai đó, hét lớn:

- Con ranh kia! Ông đã phá bỏ vì không muốn cho ai nấy. Có tiền thì mua, không thì cút chỗ khác… ông cho răng môi nẫn nộn bây giờ…

Đứa trẻ lấm lét lùi lại. Tôi thấy sợ quá nên cũng đi nhanh qua, trong đầu nghĩ “Không phải đợi hoa ế để mua rẻ đâu, với người thu nhập thấp thì hoa là xa xí phẩm, như tôi đây chỉ mua sau tất cả những thứ cần thiết khác nên ra trễ thôi…”

Một thanh niên bán hoa ngồi gần đó vẫy tay gọi đứa bé:

- Tới đây anh cho một chậu nè.

Tôi quay nhìn chàng trai hiền lành, không có vẻ sành sỏi của người buôn bán, trái với vẻ hung hăng của người đàn ông chặt hoa bên kia, chàng trai ngồi bó gối bên những chậu hoa…ế! Đứa bé nghe gọi thì đi về phía đó, tay vẫn cầm bó hoa lượm được. Tôi đi bên cạnh hỏi nó:

- Hoa dập hết rồi, cháu lượm làm gì?

- Dạ. Má con không bao giờ mua bông, mà con thích lắm nên lượm về cắm ở bàn học…

- Cháu học lớp mấy rồi?

-  Dạ, con học lớp 8!

Tôi chợt thấy…lòng từ bi bất ngờ! Con người sống không chỉ cần ăn ngon, mà cần cả món ăn tinh thần, hoa cũng là một trong những thứ đó, nhưng người thì dư thừa, kẻ mơ không có! Không cần nghe giải thích thêm, tôi cũng hiểu lý do má nó không bao giờ mua hoa. Tới nơi tôi hỏi người bán hoa vừa gọi đứa bé:

- Sao không bán mà gọi cho?

- Dạ giờ ni chắc không ưa mua nữa, thấy bé gứa  lượm bông bị chú kia đuổi tội nghiệp quá…

- Nhà cháu ở đâu mà ra đây bán?

- Cháu ở Quảng Nôm vô ở trọ để hạc đựa hạc.

Nghe giọng nói là tôi cảm tình liền. Ôi! Quê hương xứ sở của ngoại tôi ở trong giọng nói này. Tôi vui vẻ nói:

- Nguyên quán của mẹ cô cũng ở Quảng Nam đó. Lâu lâu mới gặp đồng hương thích thiệt. Tết sao cháu chưa về Quảng Nam?

Chàng trai cười:

- Nôm nào cháu cũng bón bông để qua tết có tiền troang trửa, nên không về quê được. Sô cô đi mua trễ rứa?

- Cô mới có ý định mua một chậu cúc về chưng cho có vẻ tết với người ta, nhưng giờ thì cô đổi ý định rồi…

- Cô không mua nữa à?

- Vẫn mua, nhưng để tặng cho bé gái này!

- Ồ! Để cháu tẹng, vì giờ cũng ế rồi, thay vì đập cho hết như mấy người kia rồi về thì chỉ tội cho những công nhân dọn vệ sinh, nên cháu sẽ chờ ưa cần thì tẹng họ thôi. Cô mua cho cô đi, cháu bón vốn.

- Không! Cô sẽ mua đúng giá để ủng hộ đồng hương…

- Cháu cũng đã có lời trong mấy ngày trước, giờ còn mấy chậu bán vốn hay tặng cháu cũng không lỗ đâu.

- Cô thích nghe cháu nói giọng Quảng như lúc nãy, đừng đổi giọng. Cháu tên gì?

- Dạ! Tên Trung…

- Giờ thì đừng cãi lời cô, Trung gọi cho cô một chiếc Grab chở chậu hoa về nhà cho cháu gái này.

Cô bé đứng nãy giờ im lặng, nghe tôi nói thì vội khoanh tay:

- Con cám ơn cô, em cám ơn anh!

Rồi nó hấp tập quay lại chiếc xe đạp cũ dựng bên lề đường, nét mặt hớn hở. Tôi và Trung giành qua giành lại quyền tặng hoa, cuối cùng thì tôi thắng. Trung gọi điện thoại cho bạn cũng là một sinh viên đang chạy Grab đến chở hoa theo sự hướng dẫn về nơi ở của cô gái nhỏ. Người ta hay nói nếu thượng đế lấy đi thứ gì của bạn, thì thế nào cũng bù lại cho bạn thứ khác, đó là cách an ủi thôi. Đừng tin vào điều đó nếu bạn đang đứng dưới đáy vực mà cuộc đời không quăng cho bạn sợi dây, nên phải tự leo lên bằng tất cả sự cố gắng. Những người nghèo nếu không có khát vọng vươn lên, chấp nhận số phận thì cứ đứng mãi ở điểm xuất phát của đời mình mà nhìn cơ hội của người khác. Tự nhiên tôi cảm mến người sinh viên chịu khó này.

Không bận nên không vội về, tôi ngồi lại cho có bạn để chàng sinh viên bán nốt mấy chậu hoa còn lại, trong lúc vừa nghe Trung nói về vùng đất địa linh nhân kiệt, quê hương của không ít danh nhân. Tôi thấy Trung là một tấm gương điển hình về người nghèo vượt khó, lương thiện, có đạo đức, biết nói “Con người tầm thường chứ không có việc tầm thường” Dù trong hoàn cảnh nào cũng biết nuôi hy vọng. Trung nói “Nghĩ thương ba má ở quê lam lũ, cháu chưa làm được gì giúp đỡ nên chỉ còn cách làm thêm kiếm tiền để học, giảm gánh nặng cho gia đình, mấy năm rồi không có tết nào cháu về nhà vì là dịp kiếm tiền…”.  Tôi chợt thấy quý người bạn nhỏ mới gặp, nên ngõ lời:

   - Nếu không ngại thì cháu ghé nhà cô ăn tết, hoặc có gì cần giúp đỡ mà trong khả năng cô sẽ không từ chối. Cô biết đặt lòng tử tế của cô đúng chỗ, cháu xứng đáng để nhận.

Trung tỏ vẻ cảm động lấy giấy ghi địa chỉ của tôi. Cậu hỏi “Cô cho cháu biết cô tên gì nữa chứ?”. Tôi đáp “Khi nào tới nhà cô sẽ cho biết, còn bây giờ chưa cần. Giờ ở nhà chắc ba má cháu đang buồn vì con không về! Biết bài “Xuân này con không về” thì hát cho cô nghe đi, hát giọng Quảng nhé".

  “Con biết bây chừ mẹ chờ tin con, khi thái mưa đồ nở voàng bên song… Nôm trước con hẹn đầu xuân sẽ về…”. Trung cất hát, tôi nghe xong vỗ tay rồi chúng tôi cười vui vẻ. Buổi chiều sắp tàn, nắng nhạt phủ xuống làm những đóa cúc vàng hơn. Cuối cùng thì Trung cũng “giải quyết” xong những chậu hoa còn lại, một số  bán rẻ cho khách, một số tặng cho các chị công nhân quét rác và sau cùng giữ lại một chậu, cậu nói “Cháu vừa nhớ ra cần tặng cho một người rất đặc biệt”.

Phố xá đã thưa người, giờ này mọi ngôi nhà chắc chỉ chờ giờ chuyển giao năm cũ để đón về năm mới!

Ooo

Buổi sáng của ngày đầu tiên trong 364 ngày còn lại thật ấm áp vì nắng đã lên cao, tiếng chim bồ câu bên hiên của nhà bên cạnh rúc lên từng hồi nghe vui tai. Mở cửa ra balcon nhìn xuống sân nhà, tôi ngạc nhiên vì thấy một chậu Cúc như một chiếc mân tròn to đựng hoa màu vàng ánh lên dưới ánh nắng đặt ngay cổng.  Vội đi xuống, tôi thấy một chiếc bì thư gắn trong chậu hoa:

“Thưa cô! Cháu mang đến tặng cô chậu Cúc này, món quà nhỏ nhưng chứa rất nhiều sự quý trọng mà cháu muốn tỏ lộ với cô. Tuy mới biết cô nhưng cháu thấy cô và cháu có nhiều điểm giống nhau khi suy nghĩ về cuộc sống. Cháu nghĩ cô không bất ngờ đâu khi thấy chậu hoa này đặt trước nhà. Ngày mai và vài ngày sắp tới cháu chưa đến thăm cô được vì bận rộn đi làm thêm ở một quán cà phê, đây là dịp cho tụi cháu có việc làm thay cho các nhân viên nghỉ tết. Cháu sẽ thăm cô vào một dịp nào đó thuận tiện. Kính chúc cô năm mới khỏe mạnh, bình an.

Cháu Trung”

Tôi mỉm cười. Chặng đường tuy dài nhưng tôi tin những người như Trung sẽ đến đích, vì biết chọn cho mình một điểm đến rồi mới khởi hành bằng khả năng và sự cần mẫn.

Chào mùa Xuân! Hãy mang đến cho mọi người niềm tin và hy vọng…

      Đơn Phương Thạch Thảo 

Điệu buồn đêm mưa

(Vinh Sử - Tú Nhi)

https://youtu.be/i4UofW7IvS8?si=b8mTOVFjfqmT0dS_