105.
Trái Tim Mùa Xuân
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Thông thường tết này đi qua, tết nữa còn lâu mới tới thì
người ta lại tiếp tục lao vào công việc một cách uể oải, vì sau những ngày ăn
chơi thả ga chợt phải quay về cuộc sống thường nhật với mọi lo toan.
Em chuẩn bị lên đường trở lại nơi làm việc, nhưng ngỡ
ngàng làm sao túi đã trống trơn sau một tuần nghỉ tết, em đi ra đi vào, đi qua
đi lại gãi đầu gãi tai ra chiều rất ư là tư lự, má luôn là người hiểu em vì đi
guốc trong tim đen của em:
- Sao? Hết tiền rồi hả?
Em lại gãi tai:
- Dạ! Còn tiền đi xe…chớ!
- Rồi vô trỏng chưa lãnh lương thì lấy gì ăn?
- Dạ…tụi con mượn qua mượn lại…
Má “hứ” một tiếng rồi bỏ vô buồng trong, một lát má đi ra
cầm trên tay cái phong bao màu đỏ, em nhận ra đó là cái mà em đã lì xì cho má
hôm tết. Má nói:
- Má giữ giùm mày hôm tết giờ, còn cái phong bì của ba
mày nữa, ổng vẫn giữ cho mày…
Miệng em méo xệch rồi bật ra một tiếng kêu đầy sự bi ai:
- M…a…má!
Em ôm choàng lấy má, nước mắt em chảy ra thật chứ không
phải làm màu mè:
- Cuối cùng thì con vẫn chưa đền đáp được công ơn của ba
má!
- Ráng sống cho đàng hoàng, tự nuôi được bản thân mày là
má vui rồi. À! Còn kiếm tấm chồng như con cái nhà người ta cho ba má nở mày, nở
mặt…
- Má vậy là đẹp rồi, nở thêm nữa là xấu má ơi!
- Đừng giả bộ không hiểu, “hăm” rồi, đợi “băm” là đổ làm
cháo heo đó con ơi. Năm nay nhà ta phải thêm người nghe chưa.
- Tuân lệch má! Nếu má muốn thêm người, năm nay con sẽ
ráng “phấn đấu” đem về cho má…đứa cháu ngoại!
Má trợn mắt:
- Cái gì, đem thằng rể về chớ.
Em ba trợn:
- Dạ! Nếu không có rể thì cháu ngoại cũng được, miễn thêm
người là đúng yêu cầu của má…
Má đánh vào vai em:
- Cấm nói giỡn, có huông nghe chưa…
Em cười khanh khách, có tiền trong túi rồi, em yên tâm
lên đường.
Ooo
Ước mơ của em nhỏ bé thôi, khi ra trường em muốn có một
công việc ổn định không cần lương cao nhưng đủ trang trải cuộc sống.
Có một căn nhà không cần to lớn chỉ cần đầy đủ tiện nghi. Có một người yêu
không cần đẹp trai, chỉ cần ưa nhìn, biết ga lăn chìu chuộng, không cần nghe em
nói cũng hiểu ý em. Nhưng năm sáu năm bôn ba giữa chốn thị thành em mất hút
giữa dòng đời, cố nhón chân cũng không với tay được tới những ước mơ nhỏ bé đó.
Không phải chỉ có em, mà cả Liên người cùng thuê chung nhà trọ cũng vậy. Tụi em
cùng trang lứa, cùng công việc và cùng…ế ẩm!
Đôi lúc tụi em cũng “bình luận” về cái sự độc thân của
mình, Liên nhìn em, em nhìn Liên thấy bề ngoài tụi em cũng xinh xắn đâu đến nỗi
nào, vậy mà cả hai đứa chẳng có một mảnh tình vắt vai. Vặn óc cố tìm hiểu nguyên
nhân, cuối cùng Liên cũng nghĩ ra lý do mình cứ mãi cô đơn chiếc bóng:
-…Có lẽ tại tụi mình…đoan trang quá! Thời buổi yêu cuồng,
sống vội mình phải xông pha trận mạc mới tóm được giặc! Như con Thủy bạn mình,
nó ăn chơi xả láng, xáp lá cà có giữ gìn cái thể thống gì đâu, vậy mà có người
rước về dinh từ hồi mới lớn…
- Ý mày là sao? Tụi mình khác chỗ nào?
- Chính vì mình cứ khư khư giữ cái “của nợ” ấy nên đời
mất vui, cứ cho quách đi để sống theo ý mình vừa nhẹ nhõm, vừa kiếm được một
anh chàng có…trách nhiệm!
Em không còn tuổi ngây thơ nên em hiểu Liên muốn nói gì:
- Mày có ngon thì mày bắt chước nó. Lỡ gặp chàng họ Sở,
nó quất ngựa truy phong thì còn tệ hơn là làm một cô nương ở giá.
Thật ra em và Liên cũng có người ghé mắt tới chứ không
đến nỗi vô duyên, nhưng những người đó không hạp nhãn. Mà với em hôn nhân là để
hạnh phúc chứ không phải để bất đồng. Em nghĩ nếu chọn kết hôn để thoát cô đơn,
nhưng với một người không hiểu mình, thì họ sẽ biến em thành cô độc, vậy nên em
cứ ráng chờ…”. Chờ anh chờ đến bao giờ, mấy thu thuyền đã xa bờ…”, em như bến
vắng đang chờ con đò tấp vô…
Ông Tơ, bà Nguyệt hỡi! Em réo hoài từ mùa Hạ đến mùa Xuân
mà bóng tình quân vẫn biền biệt phương nào! Lẽ nào trên thế giới có hơn 7 tỷ
người, mà không có một người lấp vào khoảng trống rỗng của tâm hồn em. Trái tim
"vô gia cư" của em biết trú ngụ vào đâu bây giờ.
Có lần Liên buồn bã nói “Tới già mà mình chưa có ông nào
ghé mắt tới thì tao với mày…tao...tao làm chồng, mày làm vợ tụi mình nương
tựa…tuổi già!”. Em nghe vậy liền la hoảng “Mày còn nói kiểu đó là tao dọn đi
liền không dám ở chung với mày đó đa…”. Ngày tháng thoi đưa, rồi Liên cũng quen
một anh bảnh bao, duyên nợ hay sao mà vừa thấy nó là anh ta bị tiếng sét ái
tình đánh trúng tối tăm mặt mũi. Em hiểu rằng thứ gì cũng có lúc hết hạn sử
dụng, sự độc thân của Liên cũng vậy, Liên lên xe hoa bỏ em một mình lẻ loi! Nhà
trọ còn một mình em neo đơn, em phó thác duyên tình cho số phận dù đôi lúc cũng
chạnh lòng nhớ tới ước mơ nhỏ bé ngày mới ra trường.
Em nằm nghe những bản tình ca trên youtube, rồi hát theo
nho nhỏ. Cuộc sống nếu không kèm theo bổn phận, trách nhiệm với ai thì thế này
cũng tuyệt cú mèo rồi. Đang thả hồn theo nhạc thì giật mình vì gã hàng xóm thò
đầu vào cửa sổ:
- Mơ huyền! Đi uống cà phê không? Chủ nhật ở nhà buồn
quá…
Em ngồi nhổm dậy:
- Tui nói lần này là lần chót, tui tên Mơ không có chữ
huyền nhé, anh “mờ” thì có!
Gã nhe răng cười:
- Kêu vậy cho đặc biệt, tên đó dành riêng cho tui kêu!
Em hừ trong cổ họng, gã này ăn nói vô duyên nhưng được
cái tánh tốt và có nhiều biệt tài, trong xóm ai nhờ gì gã cũng nhiệt tình làm
giùm. Em không thương không ghét, nhưng nhờ vã gã thì em nhờ hoài nên cũng
không muốn làm mếch lòng gã.
- Sao, có đi không? (Gã hỏi lại)
- Làm biếng!
- Siêng đi mà, có người bao sướng thế mà làm bộ từ chối.
Em sừng sộ:
- Tui làm biếng thiệt, không phải làm bộ!
Gã vẫn đứng tỳ cằm trên thành cửa sổ nhìn em:
- Chắc vì tui đẹp trai quá em không dám đi chung sợ bị
lép vế chứ gì!
Em nổi tự ái toàn phần luôn, bèn vùng dậy:
- Hừm! Đi thì đi, anh dám ăn thịt tôi sao mà sợ…
Gã tỉnh bơ đáp:
- Dám hay không còn chờ xem lúc đó tui thấy thịt em có
ngon không!
- Tui nổi da gà khi nghe anh nói vậy đó.
Cứ thế, mỗi khi thiếu người đồng hành thì gã hàng xóm…à!
Gã tên là Vỹ, cứ rủ em đi cà phê. Em từ chối thì gã bèn khuyến mãi thêm chuối
chiên hay món gì đó em thích để dời được em ra khỏi nhà. Mà phải đâu tâm đồng ý
hợp, mười chuyện thì em với gã trái nghịch nhau hết chín. Em phán cái sự độc
thân của Vỹ vì không nhiều tiền, thời nay có tiền thì mới tỏ được “đẳng cấp”.
Gã cho rằng chân thật cần thiết hơn:
- Một người đưa cho Mơ một xấp tiền khi đang muốn tiêu
xài và một người đưa chiếc áo khoác của mình khi Mơ đang lạnh thì ai
là người quan tâm đến Mơ hơn?
-
Tui cho là cả hai đều quan tâm đến tui nhưng mỗi người một cách. Mà nếu phải
chọn một trong hai người đó thì tui sẽ chọn người đưa cho tui xấp tiền, tui sẽ
dùng tiền đó mua chiếc áo và số còn lại tui sẽ xài thêm thứ gì đó
tui thích…
-
Mơ quá thực dụng!
-
Không! Phải nói tui thông minh thì đúng hơn…
Thế
là lại cãi bất phân thắng bại, vậy mà Vỹ vẫn không chán ngán khi trò chuyện với
em. Nhiều lần em thấy gã hay mua vé số của ông già mù đứng ở đầu ngõ, thấy gã
không lấy lại tiền thối, em biết gã có lòng thương người nhưng em vẫn thích
châm chọc gã:
-
Vì anh có máu đen đỏ nên nghèo hoài!
-
Chưa tới giờ xổ số thì chưa biết ai nghèo bền vững đâu nhé! Tui mà trúng số
những người tàn tật đó có phần…Mơ cũng có phần… (Rồi cám cảnh thế nào gã bèn
hát) “…Khi tôi sanh ra trong đời mang tiếng con nhà nghèo…Qua bao nhiêu năm
không đổi thay lớn lên còn nghèo…”. Em lẩm bẩm “…nên ế vợ là phải”.
Bất đồng ý kiến mãi cũng đến lúc thấm mệt! Thật lâu rồi
Vỹ không rủ em đi cà phê, cà pháo gì. À! Mà gã đi đâu vắng mấy bữa nay không
biết, cửa phòng của gã khóa im lìm. Em đứng nhìn những đám mây trôi nhanh rồi
mất hút, bầu trời trống trải như tâm hồn em. Sau giờ làm việc, em chẳng biết đi
đâu, bối cảnh phồn hoa không dành cho những người như em, em chợt nghĩ đến gã,
muốn gọi điện thoại hỏi gã đi đâu vắng nhưng ngại quá. Thời gian
thật là đỏng đảnh, muốn nó qua thật nhanh thì nó như ngừng lại. Đi làm về là em
ru rú trong nhà, chỉ có Vỹ bầu bạn mà gã cũng đi vắng. Không cưỡng được thắc
mắc em gọi điện thoại cho gã, chuông mới reo là gã nghe liền:
- A lô nghe nè Mơ huyền!
- Ơ…Ơ anh đi đâu mấy bữa rày không thấy?
- Tui về quê tính chuyện cưới vợ, ông bà già thúc quá! Có
việc gì mà gọi tui vậy?
Nghe Vỹ nói như báo tin vui, làm em chợt bối rối không
biết nói gì nên ấp úng:
- Có việc nhờ anh một chút mà thôi…anh lo cưới vợ đi!
Em tắt máy không kịp chào nhau. May mà em với Vỹ không
phải tình nhân, chứ nếu phải thì thông báo vừa rồi của gã đã biến mối tình của
em thành mối tình không còn… hy vọng! Nhưng sao em thấy nghẹn ngào như sắp mất
một cái gì! Liên đi lấy chồng để lại cho em sự trống vắng vô cùng, giờ Vỹ lại
sắp lấy vợ…
Nước mắt chợt ứa ra! Nằm úp mặt vào gối em không dằn được
tiếng nấc, em sắp thành người cô đơn chính hiệu con nai vàng rồi.
Ooo
Tiếng gõ cửa làm em giật mình tỉnh giấc ngủ ngon. Vội mở
cửa sổ ra nhìn, thấy Vỹ đứng bên ngoài:
- Mặt trời lên tám sào rồi mà còn ngủ!
Em cau mày ngạc nhiên:
- Ủa anh lên hồi nào? Có dắt vợ lên không?
Gã đưa qua cửa sổ cái túi giấy có ổ bánh mì:
- Ăn sáng đi, lát nữa tui qua kể cho nghe…
Em chưa kịp hỏi gì thêm thì Vỹ đã quay đi. Một buổi sáng
chủ nhật không đến nỗi tệ, trong khi chờ “Một lát nữa…” của Vỹ thì em mở bánh
mì ra ăn, một mảnh giấy gấp đôi trong đó rơi ra: “Tui về quê để phụ ba tui
sửa nhà đón tết, ba má tui luôn hối tui lấy vợ nhưng tui đang hẹn tết này tui
sẽ dẫn con dâu tương lai của ổng bả về, hứa vậy thôi nhưng Mơ cũng biết tui có
người yêu đâu mà dẫn? Lúc chiều Mơ gọi nói có việc cần nhờ làm tui nôn nao quá,
tính gọi dặn có việc gì nặng thì để đó chờ vài bữa tui lên làm cho
nhưng ngại, chắc mai tui lên liền. À! Còn chuyện ba má biểu tui lấy vợ, tui
thích một người hiểu biết, chân thật, thẳng thắn phù hợp với tánh cách của tui.
Người ta nói muốn biết tánh nết tốt, xấu của ai thì hãy hỏi hàng xóm của người
ấy. Ở trên đó tui chỉ chơi với Mơ thôi và điều đáng nói tui và Mơ là hàng xóm
của nhau, chúng ta biết rõ tánh cách, cuộc sống của nhau không cần hỏi ai cũng
không lầm lẫn trong lựa chọn, nên tui…”
Em dừng đọc ngớ ra, miệng còn ngậm mẫu bánh mì chưa kịp
nuốt. Trời! Hổng lẽ đây là “lá thư tỏ tình”của gã? Hổng lẽ duyên trăm năm của
em ở sát bên nhà bao lâu nay mà bây giờ em mới biết? Tự nhiên em hồi hộp và
thấy vui vui vì bức thư ngồ ngộ của Vỹ. Cái anh này sao đợi tới bây giờ mới
nói!? Em nghĩ tới má, mùa Xuân này con sẽ đem về cho má một tin vui biết má sẽ
hài lòng. Còn bây giờ em phải nghĩ cách thả tín hiệu cho đối phương
biết em nghĩ gì sau khi đọc lá thư tình thơm mùi bánh mì xíu mại này.
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Điệu buồn đêm mưa
(Vinh Sử - Tú Nhi)
https://youtu.be/i4UofW7IvS8?si=b8mTOVFjfqmT0dS_