Chủ Nhật, 27 tháng 10, 2024

Trái Tim Mùa Xuân (Truyện ngắn)

 


105.

 Truyện ngắn

Trái Tim Mùa Xuân

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

Thông thường tết này đi qua, tết nữa còn lâu mới tới thì người ta lại tiếp tục lao vào công việc một cách uể oải, vì sau những ngày ăn chơi thả ga chợt phải quay về cuộc sống thường nhật với mọi lo toan.

Em chuẩn bị lên đường trở lại nơi làm việc, nhưng ngỡ ngàng làm sao túi đã trống trơn sau một tuần nghỉ tết, em đi ra đi vào, đi qua đi lại gãi đầu gãi tai ra chiều rất ư là tư lự, má luôn là người hiểu em vì đi guốc trong tim đen của em:

- Sao? Hết tiền rồi hả?

Em lại gãi tai:

- Dạ! Còn tiền đi xe…chớ!

- Rồi vô trỏng chưa lãnh lương thì lấy gì ăn?

- Dạ…tụi con mượn qua mượn lại…

Má “hứ” một tiếng rồi bỏ vô buồng trong, một lát má đi ra cầm trên tay cái phong bao màu đỏ, em nhận ra đó là cái mà em đã lì xì cho má hôm tết. Má nói:

- Má giữ giùm mày hôm tết giờ, còn cái phong bì của ba mày nữa, ổng vẫn giữ cho mày…

Miệng em méo xệch rồi bật ra một tiếng kêu đầy sự bi ai:

- M…a…má!

Em ôm choàng lấy má, nước mắt em chảy ra thật chứ không phải làm màu mè:

- Cuối cùng thì con vẫn chưa đền đáp được công ơn của ba má!

- Ráng sống cho đàng hoàng, tự nuôi được bản thân mày là má vui rồi. À! Còn kiếm tấm chồng như con cái nhà người ta cho ba má nở mày, nở mặt…

- Má vậy là đẹp rồi, nở thêm nữa là xấu má ơi!

- Đừng giả bộ không hiểu, “hăm” rồi, đợi “băm” là đổ làm cháo heo đó con ơi. Năm nay nhà ta phải thêm người nghe chưa.

- Tuân lệch má! Nếu má muốn thêm người, năm nay con sẽ ráng “phấn đấu” đem về cho má…đứa cháu ngoại!

Má trợn mắt:

- Cái gì, đem thằng rể về chớ.

Em ba trợn:

- Dạ! Nếu không có rể thì cháu ngoại cũng được, miễn thêm người là đúng yêu cầu của má…

Má đánh vào vai em:

- Cấm nói giỡn, có huông nghe chưa…

Em cười khanh khách, có tiền trong túi rồi, em yên tâm lên đường.

Ooo

Ước mơ của em nhỏ bé thôi, khi ra trường em muốn có một công việc ổn định không cần lương cao  nhưng đủ trang trải cuộc sống. Có một căn nhà không cần to lớn chỉ cần đầy đủ tiện nghi. Có một người yêu không cần đẹp trai, chỉ cần ưa nhìn, biết ga lăn chìu chuộng, không cần nghe em nói cũng hiểu ý em. Nhưng năm sáu năm bôn ba giữa chốn thị thành em mất hút giữa dòng đời, cố nhón chân cũng không với tay được tới những ước mơ nhỏ bé đó. Không phải chỉ có em, mà cả Liên người cùng thuê chung nhà trọ cũng vậy. Tụi em cùng trang lứa, cùng công việc và cùng…ế ẩm!

Đôi lúc tụi em cũng “bình luận” về cái sự độc thân của mình, Liên nhìn em, em nhìn Liên thấy bề ngoài tụi em cũng xinh xắn đâu đến nỗi nào, vậy mà cả hai đứa chẳng có một mảnh tình vắt vai. Vặn óc cố tìm hiểu nguyên nhân, cuối cùng Liên cũng nghĩ ra lý do mình cứ mãi cô đơn chiếc bóng:

-…Có lẽ tại tụi mình…đoan trang quá! Thời buổi yêu cuồng, sống vội mình phải xông pha trận mạc mới tóm được giặc! Như con Thủy bạn mình, nó ăn chơi xả láng, xáp lá cà có giữ gìn cái thể thống gì đâu, vậy mà có người rước về dinh từ hồi mới lớn…

- Ý mày là sao? Tụi mình khác chỗ nào?

- Chính vì mình cứ khư khư giữ cái “của nợ” ấy nên đời mất vui, cứ cho quách đi để sống theo ý mình vừa nhẹ nhõm, vừa kiếm được một anh chàng có…trách nhiệm!

Em không còn tuổi ngây thơ nên em hiểu Liên muốn nói gì:

- Mày có ngon thì mày bắt chước nó. Lỡ gặp chàng họ Sở, nó quất ngựa truy phong thì còn tệ hơn là làm một cô nương ở giá.

Thật ra em và Liên cũng có người ghé mắt tới chứ không đến nỗi vô duyên, nhưng những người đó không hạp nhãn. Mà với em hôn nhân là để hạnh phúc chứ không phải để bất đồng. Em nghĩ nếu chọn kết hôn để thoát cô đơn, nhưng với một người không hiểu mình, thì họ sẽ biến em thành cô độc, vậy nên em cứ ráng chờ…”. Chờ anh chờ đến bao giờ, mấy thu thuyền đã xa bờ…”, em như bến vắng đang chờ con đò tấp vô…

Ông Tơ, bà Nguyệt hỡi! Em réo hoài từ mùa Hạ đến mùa Xuân mà bóng tình quân vẫn biền biệt phương nào! Lẽ nào trên thế giới có hơn 7 tỷ người, mà không có một người lấp vào khoảng trống rỗng của tâm hồn em. Trái tim "vô gia cư" của em biết trú ngụ vào đâu bây giờ.

Có lần Liên buồn bã nói “Tới già mà mình chưa có ông nào ghé mắt tới thì tao với mày…tao...tao làm chồng, mày làm vợ tụi mình nương tựa…tuổi già!”. Em nghe vậy liền la hoảng “Mày còn nói kiểu đó là tao dọn đi liền không dám ở chung với mày đó đa…”. Ngày tháng thoi đưa, rồi Liên cũng quen một anh bảnh bao, duyên nợ hay sao mà vừa thấy nó là anh ta bị tiếng sét ái tình đánh trúng tối tăm mặt mũi. Em hiểu rằng thứ gì cũng có lúc hết hạn sử dụng, sự độc thân của Liên cũng vậy, Liên lên xe hoa bỏ em một mình lẻ loi! Nhà trọ còn một mình em neo đơn, em phó thác duyên tình cho số phận dù đôi lúc cũng chạnh lòng nhớ tới ước mơ nhỏ bé ngày mới ra trường.

Em nằm nghe những bản tình ca trên youtube, rồi hát theo nho nhỏ. Cuộc sống nếu không kèm theo bổn phận, trách nhiệm với ai thì thế này cũng tuyệt cú mèo rồi. Đang thả hồn theo nhạc thì giật mình vì gã hàng xóm thò đầu vào cửa sổ:

- Mơ huyền! Đi uống cà phê không? Chủ nhật ở nhà buồn quá…

Em ngồi nhổm dậy:

- Tui nói lần này là lần chót, tui tên Mơ không có chữ huyền nhé, anh “mờ” thì có!

Gã nhe răng cười:

- Kêu vậy cho đặc biệt, tên đó dành riêng cho tui kêu!

Em hừ trong cổ họng, gã này ăn nói vô duyên nhưng được cái tánh tốt và có nhiều biệt tài, trong xóm ai nhờ gì gã cũng nhiệt tình làm giùm. Em không thương không ghét, nhưng nhờ vã gã thì em nhờ hoài nên cũng không muốn làm mếch lòng gã.

- Sao, có đi không? (Gã hỏi lại)

- Làm biếng!

- Siêng đi mà, có người bao sướng thế mà làm bộ từ chối.

Em sừng sộ:

- Tui làm biếng thiệt, không phải làm bộ!

Gã vẫn đứng tỳ cằm trên thành cửa sổ nhìn em:

- Chắc vì tui đẹp trai quá em không dám đi chung sợ bị lép vế chứ gì!

Em nổi tự ái toàn phần luôn, bèn vùng dậy:

- Hừm! Đi thì đi, anh dám ăn thịt tôi sao mà sợ…

Gã tỉnh bơ đáp:

- Dám hay không còn chờ xem lúc đó tui thấy thịt em có ngon không!

- Tui nổi da gà khi nghe anh nói vậy đó.

Cứ thế, mỗi khi thiếu người đồng hành thì gã hàng xóm…à! Gã tên là Vỹ, cứ rủ em đi cà phê. Em từ chối thì gã bèn khuyến mãi thêm chuối chiên hay món gì đó em thích để dời được em ra khỏi nhà. Mà phải đâu tâm đồng ý hợp, mười chuyện thì em với gã trái nghịch nhau hết chín. Em phán cái sự độc thân của Vỹ vì không nhiều tiền, thời nay có tiền thì mới tỏ được “đẳng cấp”. Gã cho rằng chân thật cần thiết hơn:

- Một người đưa cho Mơ một xấp tiền khi đang muốn tiêu xài và một người đưa chiếc áo khoác của mình khi Mơ  đang lạnh thì ai là người quan tâm đến Mơ hơn?

 - Tui cho là cả hai đều quan tâm đến tui nhưng mỗi người một cách. Mà nếu phải chọn một trong hai người đó thì tui sẽ chọn người đưa cho tui xấp tiền, tui sẽ dùng tiền đó mua chiếc áo và số còn  lại tui sẽ xài thêm thứ gì đó tui thích…

- Mơ quá thực dụng!

- Không! Phải nói tui thông minh thì đúng hơn…

Thế là lại cãi bất phân thắng bại, vậy mà Vỹ vẫn không chán ngán khi trò chuyện với em. Nhiều lần em thấy gã hay mua vé số của ông già mù đứng ở đầu ngõ, thấy gã không lấy lại tiền thối, em biết gã có lòng thương người nhưng em vẫn thích châm chọc gã:

- Vì anh có máu đen đỏ nên nghèo hoài!

- Chưa tới giờ xổ số thì chưa biết ai nghèo bền vững đâu nhé! Tui mà trúng số những người tàn tật đó có phần…Mơ cũng có phần… (Rồi cám cảnh thế nào gã bèn hát) “…Khi tôi sanh ra trong đời mang tiếng con nhà nghèo…Qua bao nhiêu năm không đổi thay lớn lên còn nghèo…”. Em lẩm bẩm “…nên ế vợ là phải”.

Bất đồng ý kiến mãi cũng đến lúc thấm mệt! Thật lâu rồi Vỹ không rủ em đi cà phê, cà pháo gì. À! Mà gã đi đâu vắng mấy bữa nay không biết, cửa phòng của gã khóa im lìm. Em đứng nhìn những đám mây trôi nhanh rồi mất hút, bầu trời trống trải như tâm hồn em. Sau giờ làm việc, em chẳng biết đi đâu, bối cảnh phồn hoa không dành cho những người như em, em chợt nghĩ đến gã, muốn gọi điện thoại hỏi gã đi đâu vắng nhưng ngại quá.  Thời gian thật là đỏng đảnh, muốn nó qua thật nhanh thì nó như ngừng lại. Đi làm về là em ru rú trong nhà, chỉ có Vỹ bầu bạn mà gã cũng đi vắng. Không cưỡng được thắc mắc em gọi điện thoại cho gã, chuông mới reo là gã nghe liền:

- A lô nghe nè Mơ huyền!

- Ơ…Ơ anh đi đâu mấy bữa rày không thấy?

- Tui về quê tính chuyện cưới vợ, ông bà già thúc quá! Có việc gì mà gọi tui vậy?

Nghe Vỹ nói như báo tin vui, làm em chợt bối rối không biết nói gì nên ấp úng:

- Có việc nhờ anh một chút mà thôi…anh lo cưới vợ đi!

Em tắt máy không kịp chào nhau. May mà em với Vỹ không phải tình nhân, chứ nếu phải thì thông báo vừa rồi của gã đã biến mối tình của em thành mối tình không còn… hy vọng! Nhưng sao em thấy nghẹn ngào như sắp mất một cái gì! Liên đi lấy chồng để lại cho em sự trống vắng vô cùng, giờ Vỹ lại sắp lấy vợ…

Nước mắt chợt ứa ra! Nằm úp mặt vào gối em không dằn được tiếng nấc, em sắp thành người cô đơn chính hiệu con nai vàng rồi.

Ooo

Tiếng gõ cửa làm em giật mình tỉnh giấc ngủ ngon. Vội mở cửa sổ ra nhìn, thấy Vỹ đứng bên ngoài:

- Mặt trời lên tám sào rồi mà còn ngủ!

Em cau mày ngạc nhiên:

- Ủa anh lên hồi nào? Có dắt vợ lên không?

Gã đưa qua cửa sổ cái túi giấy có ổ bánh mì:

- Ăn sáng đi, lát nữa tui qua kể cho nghe…

Em chưa kịp hỏi gì thêm thì Vỹ đã quay đi. Một buổi sáng chủ nhật không đến nỗi tệ, trong khi chờ “Một lát nữa…” của Vỹ thì em mở bánh mì ra ăn, một mảnh giấy gấp đôi trong đó rơi ra: “Tui về quê để phụ ba tui sửa nhà đón tết, ba má tui luôn hối tui lấy vợ nhưng tui đang hẹn tết này tui sẽ dẫn con dâu tương lai của ổng bả về, hứa vậy thôi nhưng Mơ cũng biết tui có người yêu đâu mà dẫn? Lúc chiều Mơ gọi nói có việc cần nhờ làm tui nôn nao quá, tính gọi dặn có việc gì  nặng thì để đó chờ vài bữa tui lên làm cho nhưng ngại, chắc mai tui lên liền. À! Còn chuyện ba má biểu tui lấy vợ, tui thích một người hiểu biết, chân thật, thẳng thắn phù hợp với tánh cách của tui. Người ta nói muốn biết tánh nết tốt, xấu của ai thì hãy hỏi hàng xóm của người ấy. Ở trên đó tui chỉ chơi với Mơ thôi và điều đáng nói tui và Mơ là hàng xóm của nhau, chúng ta biết rõ tánh cách, cuộc sống của nhau không cần hỏi ai cũng không lầm lẫn trong lựa chọn, nên tui…”

Em dừng đọc ngớ ra, miệng còn ngậm mẫu bánh mì chưa kịp nuốt. Trời! Hổng lẽ đây là “lá thư tỏ tình”của gã? Hổng lẽ duyên trăm năm của em ở sát bên nhà bao lâu nay mà bây giờ em mới biết? Tự nhiên em hồi hộp và thấy vui vui vì bức thư ngồ ngộ của Vỹ. Cái anh này sao đợi tới bây giờ mới nói!? Em nghĩ tới má, mùa Xuân này con sẽ đem về cho má một tin vui biết má sẽ hài lòng.  Còn bây giờ em phải nghĩ cách thả tín hiệu cho đối phương biết em nghĩ gì sau khi đọc lá thư tình thơm mùi bánh mì xíu mại này.

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

Điệu buồn đêm mưa

(Vinh Sử - Tú Nhi)

https://youtu.be/i4UofW7IvS8?si=b8mTOVFjfqmT0dS_

 

 

Thứ Bảy, 31 tháng 8, 2024

Lặng lẽ đêm

 


505

Lng l đêm

Bao nhiêu mùa lá rụng ngoài hiên

Người đã quên còn tôi sao còn nhớ mãi

Thời gian đi không bao giờ trở lại

Như gió hoang lạc về cuối chân trời.

 

Như niềm tin tôi đã lỡ đánh rơi

Những mảnh vỡ cứa vào tim rướm máu

Tìm ở đâu những ngày xưa yêu dấu

Những ảnh hình, những hoài niệm đớn đau.

 

Ngày sẽ qua làm mắt biếc thâm sâu

Đêm trải mộng vào hồn tôi bỡ ngỡ

Ngày lại dài không nguôi niềm thương nhớ

Anh bây giờ đang ở đâu? Ở đâu…

 

Cơn gió lạnh thổi vào lòng đêm thâu

Ngàn sao lặn trên bầu trời đen thẳm

Mùa Thu qua lá khô rơi nhiều lắm

Có nỗi niềm nào vướng lại trong đời.

 

Một ngày kia khi tất cả xa rồi

Tim khép lại nỗi sầu thương cũng dứt

Lặng lẽ đêm nghe gió khuya thao thức

Níu vầng trăng soi bóng dáng hao gầy.

Hồ Thụy Mỹ Hạnh


Tình khúc buồn

Nhạc: Ngô Thụy Miên

https://www.youtube.com/watch?v=khACNFgPp4I
 




Chủ Nhật, 30 tháng 6, 2024

Trăng non

 


503

Trăng non

Mảnh trăng non lười biếng

Chưa chịu về non cao

Bầu trời đêm trong vắt

Mây ẩn, trôi phương nào…

 

Mùa Xuân đang chạm ngõ

Chút lạnh ngày tàn Đông

Lời thì thầm của gió

Nhắc ai niềm nhớ mong.

 

Nắng vàng như hoa cúc

Nở rộ sân nhà ai

E - ấp từng cánh mỏng

Trong một mùa Đông phai.

 

Có phải trăng lưu luyến

Nên chưa quay về ngàn

Để hồn ta vương vấn

Muốn níu lại thời gian…

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

Mười năm yêu em

Trầm Tử Thiêng

https://youtu.be/s6VYBtwrglk?si=5rx-t6BwvbOI8pLy

 

Thứ Năm, 22 tháng 2, 2024

Khi tình yêu có mặt (Truyện ngắn)

 

 

95.

Truyện ngắn

Khi tình yêu có mặt

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

(Tiếp theo truyệnNhững ngôi nhà không có đàn ông truyện “Những ngôi nhà không có đàn bà”)

 

Mưa vẫn rắc đều trên mái ngói, những tàn lá ngoài sân xào xạc. Huyền mở cửa sổ nhìn ra ngoài, và thoáng ngạc nhiên khi thấy một thằng nhỏ ngồi co ro bên ngoài bậc thềm nhà nàng. Huyền bật đèn, ánh sáng tỏa ra khiến thằng nhỏ quay người nhìn vào, Huyền chăm chăm nhìn nó hỏi: 

- Giờ này sao cháu không ở nhà, mà ngồi ở đây?

Thằng nhỏ nhổm dậy:

- Cô cho cháu trú mưa một lúc…

Huyền bước ra ngồi xuống cạnh thằng nhỏ:

- Được! Hình như cháu ở gần đây, cô thấy cháu quen quen…

- Dạ nhà cháu ở đường dưới kia…(Vừa nói thằng nhỏ vừa chỉ tay về cuối đường)

- Cô sẽ cho cháu mượn áo mưa mặc về, chứ ngồi ở đây biết chừng nào dứt mưa.

Thằng nhỏ nói:

- Cháu không muốn về nhà! Cháu chán ba cháu…

- Ba cháu đã làm gì khiến cháu chán? Rồi cháu định đi đâu?

- Cháu có mấy đứa bạn cùng chí hướng, tụi cháu sẽ họp nhau làm gian hồ hão hán. Cháu ngồi đây chờ tụi nó ra…

- Gian hồ hão hán? (Huyền cau mày nhìn thằng nhỏ chỉ cỡ mười ba, mười bốn tuổi)

Nó làm một cử chỉ khinh bạc (Nó bắt chước diễn viên trong một phim kiếm hiệp…)  

- Đúng thế! Chúng cháu sẽ diệt gian, trừ bạo!

Huyền nín cười:

-…thế thì nên gọi là “Anh hùng hão hán” mới đúng! Nhưng cháu nên nhớ, không thể mang sự bất mãn gia đình bởi một việc gì đó với đôi tay trắng đi làm anh hùng…

- Vậy thì cô nghĩ cháu phải làm thế nào?

- Trở về học tập tiếp và chờ thời cơ thực hiện “hoài bão”.

- Cháu chán học rồi.

- Tại sao?

- Ba cháu cứ chê cháu học dốt.

Huyền không hỏi về má nó vì biết dãy nhà đó không có đàn bà, vì lý do này hay lý do khác cũng như dãy nhà của nàng không có đàn ông. Nàng gật đầu rồi nói với nó:

- Thì hãy chứng minh cho ông ấy thấy chẳng những mình học giỏi mà còn rất thông minh nữa.

Mặt thằng nhỏ nghệch ra:

- Cháu không biết chứng minh bằng cách nào!

- Không làm những việc trái khuấy, biết nghe lời ba, tập trung vào bài vở và  luôn nhắc mình cố gắng học giỏi để ba phục lăn…

Thằng nhỏ chưa hề sợ những đứa du côn đồng trang lứa, ở trường bạn nào làm gì mà thấy chướng mắt là bọn nó kiếm chuyện “xử đẹp”, nó không thấy có gì sai trái vì chung quanh nó đầy dẫy việc đó. Mấy anh thanh niên còn bị đòn nhừ tử chỉ vì một cái nhìn mà đối phương gọi là “nhìn đểu”, những cảnh bạo lực ấy đầy trên mạng mà nó đã xem. Nhưng trước người phụ nữ nghiêm nghị và dịu dàng này nó tự nhiên thấy  mình không thể tỏ ra ngang ngạnh, hỗn xược như nói chuyện với “đồng bọn” của nó. Im lặng một lúc như ngẫm nghĩ dữ lắm, nó giật mình rồi trả lời khi nghe Huyền hỏi tên:

- Dạ cháu tên Nguyễn Công Danh… là cháu đời thứ bao nhiêu của ông Nguyễn Công Trứ không biết nữa! Ba nói hồi đặt tên cháu như vậy vì nghĩ đến chữ “Trứ - Danh”… 

Huyền bật cười thành tiếng:

- Quả là có lý! Vậy thì cháu hãy làm sao cho mình trở thành một nhân vật trứ danh để không thẹn mặt là cháu của ông Nguyễn Công Trứ. Giờ thì hãy về nhà nhé.

- Nếu về ba cháu lại la mà không chừng lại oánh cháu cho mà xem.

- Sao cháu không nghĩ là ba đang lo lắng vì giờ này cháu chưa về? Sao không nghĩ vì muốn cháu nên người mới la rầy cháu? Sao cháu không nghĩ ba đã vất vả kiếm tiền nuôi cháu mà còn phải…

Còn muốn đặt một số “Sao…” nữa nhưng thằng cháu của cụ Nguyễn Công Trứ nói:

- Ba đi làm suốt ngày không quan tâm tới cháu. Ở nhà cháu rất muốn có ai để nói chuyện, nhưng…

Huyền gật gù tỏ vẻ hiểu tâm trạng thằng nhỏ:

 - Nhưng dù vậy cháu vẫn may mắn hơn rất nhiều bạn khác, có những đứa trẻ suốt ngày đi lượm bịch nylon, lượm nhôm nhựa hoặc bán vé số, có đứa không được đi học, chúng nó mơ ước như cháu mà không được. Vậy nên bây giờ cháu phải chăm ngoan học hành để mai sau thành người có điều kiện mà giúp cho cuộc đời tốt hơn, như thế sẽ nghĩa khí hơn là làm “anh hùng hão hán” bây giờ. Ba cháu đã vất vả đi làm, cháu phải hiểu…

Nó im lặng, còn Huyền thì ra sức thuyết phục, giảng giải với nó mọi điều mà nàng nghĩ giúp nó hiểu về một đứa trẻ phải làm thế nào để trở thành người tốt. Mưa vẫn bay bay và thằng nhỏ co ro vì lạnh. 

Khu phố này hình thành hai dãy riêng biệt từ bao giờ không ai nhớ, chỉ biết khu phía Đông toàn đàn ông, còn khu phía Tây toàn đàn bà, dãy bên này ngại sang dãy bên kia, tuy gần mà xa nhưng không ai tin có ngày tuy xa mà gần. Riêng Huyền chưa bao giờ có ý nghĩ tới xóm đàn ông vì việc gì đó, vậy nhưng lần này nàng quyết định sang bên đó vì một nhiệm vụ “cao cả”. Nàng phải cứu một tâm hồn đau khổ đang muốn trở thành “Anh hùng hão hán” bằng cách làm bạn với thằng nhỏ và đưa nó về tận nhà. Khi Huyền ngõ ý thì thằng Công Danh riu ríu đứng lên theo nàng. Như tìm thấy điểm tựa, nó đi sát vào Huyền dưới chiếc dù nàng cầm che cho cả hai. 

Ba của Công Danh đang đứng trước hiên ngóng nhìn lên rồi nhìn xuống có vẻ sốt ruột, khi thấy con từ xa anh vội bước về phía họ:

- Con đi đâu mà không cầm điện thoại theo? Ba đi tìm con từ nãy giờ…

Huyền nhắc:

- Cháu xin lỗi ba đi.

Nó lí nhí:

- Con xin lỗi ba, tại…tại…mưa!

Lúc này người cha mới chào Huyền:

- Cám ơn cô đã đưa cháu về. Thật làm phiền cô…

- Không có gì, tôi tự nguyện mà.

- Cô cho phép tôi lấy xe đưa về…

Huyền từ chối nhưng người cha cố nài để tỏ lòng cám ơn vì nàng quan tâm tới con mình, nàng ra về sau khi để lại lời mời “Cháu có thể tới nhà cô chơi khi nào cháu thích có người để nói chuyện nhé!”. Tiếng xe máy dừng trước nhà Huyền, vài cánh cửa bên cạnh có người chồm ra nhìn về hướng ngôi nhà từ lâu không có đàn ông ấy với sự ngạc nhiên. 

Ooo

Sống một mình lâu dần cũng quen, Huyền không thấy buồn và cô đơn nữa, không riêng nàng mà cả xóm đàn bà đều nghĩ rằng thêm người vào sẽ làm xáo trộn cái trật tự vốn có của họ. Nhưng từ hôm cô Ngọc leo lên mái nhà moi rác trong máng xối, khi trở xuống vô ý bị ngã bong gân. Chị Mai trèo lên chiếc thang tháo màn cửa thế nào lại hụt chân té nhào. Chị Hiền có lẽ vì ham làm việc nên một hôm ngã bệnh vì kiệt sức, các con chị còn nhỏ nên phải nhờ tới một đám đàn bà khiêng chị đi cấp cứu và còn nhiều sự khó khăn mà các chị phải một mình đối mặt nữa! Những người đàn bà ở xóm…đàn bà bỗng mất tự tin vào khả năng chống đỡ mọi việc nặng nhọc của mình, nhưng mạnh ai nấy nghĩ, không ai nói với ai rằng “Giá mà nhà họ có một người đàn ông đỡ đần giúp họ!”

Lúc này có thằng Công Danh hay đến nhà Huyền chơi nên biết hết, nó về kể lại cho ba nó nghe những chuyện xảy ra ở xóm đàn bà, rồi cũng có lần nó kể cho chú Tám nữa. Vốn là người tốt bụng nên chú Tám lấy làm thương cảm, chú kể tiếp cho  con của chú nghe, chuyện cứ thế lan truyền đến tai những người đàn ông ở xóm…đàn ông! Họ chợt thấy mình vô tâm nếu không ra tay giúp đỡ những người đẹp kia, làm sao để xứng đáng là phái mạnh đúng nghĩa, nên ai cũng tự nhủ chờ cơ hội. Đầu tiên là chú Tám, với tư cách là người lớn tuổi lại rất đứng đắn, nên chú  dạo sang xóm đàn bà mà không e ngại gì. Chú muốn xem họ “đáng thương” đến cỡ nào, tình cờ nhầm lúc Huyền đang loay hoay leo lên ghế thay bóng điện, chú bèn nói lớn:

- Kìa cháu, xuống để chú làm giúp cho…

Huyền giật mình xém nhào xuống ghế, nàng đáp:

- Cám ơn chú, cháu làm được mà…

Chú Tám cương quyết:

- Không được! Leo xuống, để chú.

Rồi chú quay phắt đi thật nhanh, một lát sau chú trở lại với chàng Tí khôi ngô tuấn tú con trai của chú. Chú ra lệnh cho Tí:

- Con leo lên thay cái bóng điện kia, nam nhi đại trượng phu không nên để phụ nữ làm việc này.

Huyền chẳng đặng đừng phải nhường chỗ cho “đại trượng phu” Tí. Lần đầu tiên có người tận tình giúp mình nên Huyền cảm động lắm, nàng lịch sự mời hai cha con chú Tám ngồi lại uống trà, rồi cùng trao đổi câu chuyện về đời sống. Huyền là người tay ngang về xây dựng hạnh phúc gia đình vì nàng chưa lấy chồng lần nào, nên chỉ im lặng nghe chú Tám phân bày rằng ngày trước vì sợ vết thương cũ chưa lành, rước bà khác về có khi gây ra vết thương mới chồng lên, nên chú không tục huyền mà sống đời cô quạnh, đó là sai lầm của chú. Chú thấy điều nghịch lý là khi mới yêu nhau thì ai cũng nhìn vào ưa điểm của nhau, sống chung rồi thì lại chỉ nhìn khuyết điểm không chịu dung hòa nên mới xảy ra nông nỗi. Chú mong muốn mọi gia đình hãy nhìn kinh nghiệm của người đi trước để biết giữ hạnh phúc thay vì sợ giẫm lên vết chân cũ rồi… sống cô đơn ráo trọi! Quá khứ dù có xấu bao nhiêu cũng đừng mang theo nó vào tương lai, phải biết từ bỏ những thứ làm ta đau đớn, phải quên nó càng nhanh càng tốt để vui sống. Chú Tám mong muốn mọi ngôi nhà ở xóm đàn ông và xóm đàn bà đều biến thành mái ấm, đôi mắt người đàn ông lớn tuổi với tia nhìn xa xăm nhuốm buồn, rồi chú cất tiếng thở dài nghe não ruột. Chàng Tí nhìn cha, không biết nghĩ sao chàng cũng thở dài! Chàng thấy thương cha và tự nhủ…!

…thời gian thắm thoát thoi đưa! Có người ngạc nhiên, có người thì xem chuyện ai đó đi lấy chồng, lấy vợ cũng bình thường, nhưng thằng Công Danh thì khỏi phải nói, nó buồn mất mấy ngày vì hay tin cô Huyền của nó sắp về làm dâu chú Tám, vì nó cứ đinh ninh có ngày cô sẽ…về nhà nó, vì từ ngày nó “kết giao” với cô, tâm tánh nó thay đổi biết nghe lời ba nó, không đàn đúm với bạn bè quậy phá, còn học hành tiến bộ nên ba nó có lần ghé thăm cô để cám ơn vì nhờ cô khuyên nhủ nên nó mới được như vậy,  hai người chuyện trò vui vẻ, tâm đắc lắm nhưng sao bây giờ cô Huyền lại đám cưới với chú Tí? Người lớn luôn khó hiểu, khó hiểu như ngày ba má nó đang sống chung một nhà bỗng dắt nhau ra tòa,  rồi thì em gái theo mẹ, còn nó ở với với ba? 

 Trong thời gian trong xóm đang chuẩn bị lễ cưới cho Huyền, ai nấy đều hớn hở. “Xóm đàng trai” có cơ hội qua lại “xóm đàng gái” thường xuyên, nhưng không phải các anh tới nhà Huyền mà rằng thì là họ đến nhà chị nào họ mới làm quen được. Chú Tám không muốn chuyện vui chỉ riêng nhà chú, chú thu xếp cho từng đôi đưa, rước dâu. Chú cứ âm thầm làm việc mà chú cho là tốt. Ngày trọng đại của con trai chú Tám càng vui hơn khi người ta thấy má thằng Công Danh bên cạnh ba nó đi đón dâu, và chồng cô Thảo trở về cùng với cô trong đoàn đưa dâu, miệng cô luôn cười thay vì càu nhàu “đọc thần chú” như trước đây. Có lẽ sau này cô Thảo sẽ viết lại bản hợp đồng hôn nhân với chồng cô, phải thêm, bớt sao cho đẹp lòng cả hai, vì thời gian xa cách đủ cho cô nghiền ngẫm thế nào là phải, trái.  Chú Tám hài lòng lắm, chú cứ gật gù nói thầm khi nghĩ đến những cặp lòng trong như đã…“Chỉ chờ chúng nó tuyên bố yêu nhau là xong nhiệm vụ của ta”. Riêng cô Nga vẫn xinh đẹp và vẫn…dữ, nên không có anh nào bén mảng đến nhà cô, khiến cô thấy không vui khi nhìn người khác hạnh phúc, cô không tham gia lễ cưới mà còn hậm hực: “Chỉ có những kẻ ngốc mới khẳng định rằng thực sự yêu ai đó. Và chỉ có những kẻ dại khờ mới tin mình thực sự được yêu. Hừm! Lấy chồng đi, rồi sẽ sáng mắt ra nghen cưng!”. Với tánh cách đó, e rằng cô Nga còn cô đơn dài dài...

Ooo

Nơi nào tình yêu có mặt, nơi đó sẽ ấm áp. Chỉ có tình yêu mới chữa lành vết thương do tình yêu gây ra, nên tôi (Người kể chuyện) xin kết thúc câu chuyện bằng cách sáp nhập hai xóm lại, để những người cô đơn ấy tìm thấy hạnh phúc mới, còn  giữ được điều đó hay không là tùy vào việc họ biết sống vì nhau, chấp nhận sự khác biệt, vì có ai trên đời luôn hoàn hão mà không có lần mắc khuyến điểm, phải không?...

Hồ Thụy Mỹ Hạnh


   Truyện ngắn

Nhng Ngôi Nhà Không Có Đàn Ông

https://hothuymyhanh.blogspot.com/2019/08/nhung-ngoi-nha-khong-co-ong-truyen-ngan.html


Truyện ngắn

Nhng Ngôi Nhà Không Có Đàn Bà

https://hothuymyhanh.blogspot.com/2022/06/nhung-ngoi-nha-khong-co-ba-truyen-ngan.html

 

 


Đan áo mùa Xuân

Nhạc: Phạm Thế Mỹ

https://youtu.be/pTC7p3-DFu4?si=TlL6eor9OURUzo2Y

 

Thứ Tư, 14 tháng 2, 2024

Gởi mùa Xuân ấy…

 

r501.

Gởi mùa Xuân ấy…

Em sẽ gởi mùa Xuân xưa cho anh

Và bức tranh nhuộm màu năm tháng

Những hình ảnh đã nhạt nhòa nhân dáng

Ngày ấy xa rồi, dẫu có nhiều lãng quên.

 

Em sẽ gởi cho anh một cái tên

Mấy mươi năm biết anh còn nhớ?

Đường đời ta dẫu gập ghềnh, lỡ dở…

Thì kỷ niệm kia đâu có tội tình gì!

 

Nhìn về chân trời khuất bóng thiên di

Ngày anh đi, đất trời còn bỡ ngỡ

Để lại em một khung trời tan vỡ

Đến bây giờ mà vẫn tưởng là mơ…

 

Em còn gì ngoài những trang thơ

Với bốn mùa như nhau không thay đổi

Đường đời em bước bằng đôi chân mỏi

Nên cứ xa mơ ước khỏi tầm tay…

 

Em gởi cho anh mùa Xuân hôm nay

Vẫn là hoa, là trời xanh mây trắng

Có một người suy tư bên thềm vắng

Anh có nhận ra ai (Trong ký ức xa vời…)

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

BÀI TÌNH CA CHO ANH