r317
Đêm Sài Gòn
Đêm nay em về
Sài Gòn không ngủ
Trăn trở vì bao điều không
ai hiểu được
Em đứng bên đường đợi
chuyến xe của ngày hôm trước
Nhưng có bao giờ trong cuộc
đời ta còn gặp được
Những gì đã xa
Đêm nay em về
Sài Gòn sẽ xa
Hàng cây nghiêng khi bóng
chiều đổ xuống
Những tiếng chân vội vã đi
về sớm, muộn
Lạc vào đêm
Âm thanh của Sài Gòn
Ồn ào mà lắng im
Buồn mà nô nức
Giữa mơ và thực đan lẫn vào
nhau
Những ngọn đèn vàng vọt đêm
thâu
Góc phố quán cà phê vắng
khách
Tiếng nhạc rền rĩ lời chia
cách
Cứ miên man rã rời…
Đêm Sài Gòn
Khao khát một góc trời
Có mảnh trăng non nằm đâu
đó
Bàng
bạc quên, bàng bạc nhớ
Khi em đi rồi…
(Sài Gòn 21.3.2000)
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Bài thơ rất hay!
Trả lờiXóaCám ơn bạn đã đọc và có nhận xét ;-)
Xóa