Bài viết theo yêu cầu.
*****
Khoảng cách ấy
Dù cách xa
mình vẫn một bầu trời
Và hơi thở vẫn nồng hương cây cỏ
Lời yêu dấu có khi nhờ cơn gió
Đến với anh, người thanh niên xung phong
Đã qua rồi hơi lạnh những ngày Đông
Mùa Xuân đến hoa rừng nghiêng e ấp
Màu trắng của mây trời không trốn lấp
Như hoa cà phê rộ nông trường em.
Khoảng cách xa và nỗi nhớ êm đềm
Em chép lại trong vần thơ lặng lẽ
Hạnh phúc ngọt đang đến dù rất khẽ
Như mần cây vươn sức sống ngày mai…
(27.2.1988)
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Tình Đất
Nhà em ở cuối
vườn dâu
Xanh ngát một
màu trên vùng đất mới
Vùng đất hoang
vu ngày đầu ta tới
Giọt mồ hôi
thấm vào đất từng ngày.
Làm sao quên
lúc mới vào đây
Ta giúp nhau
dựng nhà
Ta giúp nhau
phát rẫy
Mấy mươi năm
qua ước mơ giờ đã thấy
Những ngôi
nhà khang trang
Bên cạnh những
khu vườn.
Nhà anh ở cuối
con đường
Có hoa cà phê
ngan ngát hương vừa nở
Anh gởi lòng
anh vào hương nỗi nhớ
Cho em, cô
gái bên nông tằm.
Đất yêu người
nên cho hạt nẩy mầm
Cây yêu người
nên cây ra quả.
Và chúng ta
yêu nhau đâu có chi là lạ
Bởi chúng ta
cùng yêu đất, phải không em?
(Đơn Dương
14.4.2000)
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Mưa Đơn Dương
Mưa Đơn Dương sợi ngắn, sợi dài
Sao mà ngọt ngào dễ nhớ
Giọt rơi trên luống cày mới vỡ
Giọt rơi trên tóc em chiều quang gánh đi về
Mưa cho ướt lá cà phê
Hoa nở trắng như mây phủ xuống
Tiếng đàn ai thổn thức trong đêm muộn
Và vầng thơ vội vã gọi trăng về.
Mưa làm ướt con đường quê
Những em bé mải mê làm thuyền giấy
Dòng nước bên hiên nhẹ nhàng gió đẩy
Tuổi hồn nhiên sống lại bởi cơn mưa
Những giọt êm đềm rơi trên cành lá thưa
Níu chân ai một lần ghé lại
Khắc vào lòng và còn âm vang mãi
Mưa Đơn Dương ngọt ngào và khó quên…
(Đơn Dương 15g 10 Thứ Bảy 15.4.2000)
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét