...để đẩy thời gian đi!
Thứ Hai, 29 tháng 8, 2016
Tình Yêu Trả Lại Trăng Sao - IKara
...để đẩy thời gian đi!
Như lá rơi bay -Nhạc
Như lá rơi bay
Thơ: Hồ Thụy Mỹ Hạnh.
Nhạc: Trần Hữu Bích.
Ca sĩ Thu Trang
http://www.youtube.com/watch?v=jIu9s_Or-Ms
Một Lần Đến Biển
Một
Lần Đến Biển
Có
một lần em đến
Mênh
mông bờ cát dài
Biển
dạt dào ngọn sóng
Cuồn
cuộn vào lòng ai
Trăng
xanh và biển xanh
Quyện
vào nhau tình tự
Chỉ
có em và anh
Chìm
vào trong quá khứ
Em
ngồi nghe sóng vỗ
Lên
dốc đời chênh vênh
Lòng
em dường như có
Một
nỗi buồn không tên
Hoàng
hôn trên mặt biển
Thấp
thoáng đoàn thuyền về
Con
dã tràng trên cát
Bừng
khỏi giấc ngủ mê
Từ
giã thành phố biển
Trong
một chiều rất xưa
Mà
trong lòng như vẫn
Vừa
mới đó tiễn đưa…
(19g Thứ Sáu
23.4.1999)
Hồ
Thụy Mỹ Hạnh
Anh còn nợ em
(Anh Bằng)
https://youtube.com/shorts/zaNzMj1k6Kw?si=_tB5o7xc5LPxx_aX
Mùa Hè Dễ Thương - Truyện ngắn
R 4.
Truyện ngắn
Mùa Hè Dễ Thương
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Thế là chấm dứt tuần lễ tôi du lịch thành phố. Khi chuyến xe bắt
đầu rời bến, bỏ lại tiếng rao hàng ồn ào phía sau, gió sớm thổi vào xe mát lạnh,
đến chừng ấy tôi mới thấm buồn. Chuyến đi hoàn toàn không đạt mục đích. Gục đầu
xuống đôi tay khoanh tròn lên yên ghế trước, tôi nhớ lại hôm chuẩn bị đi, cả
nhà ngạc nhiên khi nghe tôi tuyên bố:
- Hè này Vân sẽ đi Sài Gòn.
Chị tôi tròn mắt rồi trêu
tôi:
- Vân dám rút tiền tiết kiệm thật sao?
Anh trai tôi thêm vào:
- Chà! Cuối cùng thì Vân cũng chịu…đổi mới.
Em trai tôi thè lưỡi tỏ ý
không tin:
- Có thể ghi vào chuyện khó tin nhưng có thật.
Mẹ tôi từ tốn:
- Chúng mày cứ trêu nó, thì phải đi cho biết đó biết đây với
người ta chứ.
Em trai tôi lại chen vào:
- Thì do chị ấy thôi , đi đâu cũng sợ tốn tiền.
Tôi cãi lại:
- Tại không có tiền chứ không phải sợ tốn tiền.
Tuy nói thế nhưng mãi đến khi tôi sắp xếp quần áo vào túi xách thì cả nhà mới tin rằng tôi đã quyết
định. Mẹ tôi dúi cho tôi gói thuốc đau răng, đau bụng, dầu gió vào túi tôi. Anh
tôi cho thêm ít tiền và dặn “Đi Sài gòn mà không đến Thảo Cầm Viên là một thiếu
sót, đến Thảo Cầm Viên mà không chụp một tấm hình ngay chuồng con cù lần lại là một thiếu sót
hơn”.
Chị tôi dặn xuống xe phải cẩn thận giữ đồ đạt kẻo kẻ gian cuỗm
mất như chơi. Lớ ngớ như Vân thì không chừng
“Mẹ mìn” dắt đi luôn.
Em trai tôi cũng tranh thủ
truyền “Kinh nghiệm”. Đọc báo chị thấy đấy, chuyện gì cũng phải đề phòng, cảnh giác, đừng tin người
lạ, và bao nhiêu là chuyện trên đời, cứ nghe xong là tôi muốn chết khiếp. Nhưng
cái lý do thúc đẩy, làm tôi quyết không bỏ qua ý định thì không ai biết
được, chỉ nghĩ rằng tôi không bao giờ đi xa thì hôm nay muốn thay đổi, vậy
thôi.
Thành phố ấy mới ồn ào, náo
nhiệt làm sao. Đường phố xe cộ dập dìu, người thì đông đúc không êm đềm như xứ
lạnh của tôi, cái gì cũng lạ làm tôi cứ đảo mắt nhìn quanh quất, tay ôm mấy thứ
lặt vặt, vai đeo giỏ hành lý. Trống ngực tôi cứ đánh loạn xị không cần trật tự gì
cả. Cứ thấy ai nhìn là tôi ôm chặt hành lý cho... chắc ăn!
Tôi cứ hỏi chừng bác cyclo
sắp đến nhà chưa? Bác hỏi lại “Cô mới vào thành phố lần đầu à?” Tôi sực nhớ đến
chuyện… cảnh giác! “À dạ không, đi nhiều lần rồi nhưng hôm nay tại cháu quên
đường”.
Cuối cùng thì sự lo lắng
của tôi cũng chấm dứt, tôi đã đến nhà dì tôi bình an vô sự, chẳng thấy ai theo
dõi, hay có vẻ muốn cướp giựt hành lý, đồ đạc của tôi.
Những ngày sau đó Quỳ Hương,
con của dì tôi đưa tôi đi chơi cùng khắp, nhưng khi chuẩn bị ra đường y rằng
tôi được dặn:
- Muốn ngắm gì cứ ngắm tự
nhiên, đừng trố mắt ngạc nhiên cũng đừng xuýt xoa, người ta cho mình là… nhà
quê lên tỉnh đó. Người Đà Lạt “Tây” lắm chứ, còn chị sao…
Tôi
hỏi lại:
- Nhìn chị quê mùa lắm sao?
- Xinh ra phết chứ lị, chỉ
có cái tội ngơ ngác của chị, buồn cười thí mồ.
Tôi
thở dài:
- Tại chị ít giao thiệp, mà
cũng chẳng đi đâu ngoài con đường từ nhà đến trường. Nhưng nếu gặp chị lần đầu
có thể... cảm tình được chứ?
- Chị có vẻ lo lắng ngộ
ghê. Dĩ nhiên là có thể “Cảm” ngay chứ
nói gì là cảm tình.
Những câu hỏi của tôi đã khiến
Quỳ Hương nghi ngờ, và do sự điều tra khéo léo của nó, tôi đã phải khai ra chuyện mà tôi định giấu kín để âm thầm thực hiện. Tôi có một người quen…
Chuyện bắt đầu từ người bạn gái cùng trường với tôi đăng lời
rao tìm bạn trên báo, thư bốn phương bay về tới tấp, cô không hồi âm hết, chỉ
chọn một số, còn bao nhiêu . . .bỏ! Trong số thư đó tôi vô tình đọc thấy thư của Tâm. Lời lẽ ý nhị và nét chữ đẹp làm
tôi có thiện cảm, vậy là tôi mang về hồi âm. Thư đi, tin lại...
Người bạn à không, người anh
tinh thần kia dù chưa biết mặt mũi ra sao, nhưng đã gây cho tôi một ấn tượng
đẹp, tôi cảm thấy những lá thư của Tâm không thể thiếu trong cuộc sống ít giao
thiệp bạn bè của tôi.
Quỳ
Hương nhún vai khi nghe tôi kể xong:
- Chuyện xưa như trái đất í,
có gì ngại mà giấu? Đưa địa chỉ đây, ngày mai em sẽ đưa chị đến trúng phóc.
Không đơn giản như là tôi
tưởng, cuộc đi thăm không hẹn trước ấy đã làm tôi muốn hụt hơi, đổ mồ hơi giữa
cái nóng của Sài Gòn. Sau khi đi vào một con hẻm dài, cua phải, quẹo trái, dò
dẫm ra địa chỉ thì Tâm lại đi vắng không biết bao giờ về, gia đình anh tiếp
chúng tôi vui vẻ.
Không đợi được, tôi ghi vội
mấy dòng gởi lại “Duyên có đến thăm nhân dịp vào Sài Gòn mà không gặp anh Tâm, có
lẽ Duyên phải về Đà Lạt ngay nên không quay lại thăm anh được” (Duyên là tên
người đăng lời rao tìm bạn mà khi viết
thư tôi chưa tiện đổi lại tên tôi)
Hôm nay tôi đang trên đường
trở về, biết bao giờ có cơ hội để trở lại thành phố, bất giác tôi thở dài.
Mùi xăng bốc lên làm tôi
choáng váng, thực sự mệt mỏi vì không quen đi xe. Bên phải là một bà cụ to béo,
bên trái là một anh thanh niên cùng chật chội trên một băng ghế bốn người,
tôi mong xe chạy nhanh hơn cho mau về
đến nhà.
Khi xe dừng lại để ăn trưa,
tất cả hành khách xuống xe, tôi vội tìm nước rửa mặt, nước mát làm tôi tỉnh táo hơn. Trong khi
chờ mọi người ra, tôi đứng tựa vào xe, cặp giò được phóng thích khỏi sự gò bó
trong xe tha hồ nhịp gót.
Tôi lại nghĩ đến tuần lễ
vừa qua, những cuộc rong chơi không có gì thú vị, biết thế thì chẳng đi làm gì
khi mục đích chính không đạt được. Tâm sẽ nghĩ sao? khi nghe tôi đến nhà bất ngờ như thế...
- Cô không vào dùng cơm
trưa sao?
Tôi ngẩng lên nhìn, anh bạn
đồng hành ngồi bên cạnh tôi trên xe đang đứng trước mặt. Bây giờ tôi mới chú ý,
một người người trạc tuổi ba mươi, ăn
mặc giản dị, lịch sự. Tôi mỉm cười đáp:
- Dạ không, tôi không quen
ăn khi đi xe.
Anh
ta tự nhiên:
- Vậy mời cô vào uống nước,
đứng đây nắng lắm.
Tôi
lắc đầu từ chối:
- Cám ơn anh, xin anh cứ tự
nhiên...
Người ấy quay đi, tôi mơ
mộng nhìn những đám mây lơ lững trên bầu trời. Thử hình dung xem Tâm như thế
nào nhỉ? Giá mà tôi có một tấm hình của anh, sao tôi lại nghĩ đến điều này muộn
thế kìa? Nhưng chắc Tâm không đến nỗi... xí! Dân mô phạm mà lị, một người văn
hay chữ tốt.
Mọi người lần lượt ra xe,
tôi lại thu người vào chỗ ngồi chật
ních, hơi nóng làm tôi khó chịu. Bà cụ ngồi bên phải cứ ép tôi vào anh thanh
niên bên trái. Thân hình thuộc loại gầy của tôi càng co dúm lại. Hiểu được sự
ngột ngạt của tôi, anh bạn đồng hành bèn tỏ lòng tốt của mình:
- Cô có thể đổi chỗ cho tôi,
ngồi phía cửa có lẽ thoải mái hơn.
Tôi
mừng rỡ:
- Ồ! Thế thì cám ơn anh
nhiều quá.
Lách sang chỗ ngồi mới, gió
lồng lộng thổi vào mặt, càng lúc không khí càng dễ chịu. Đoạn đường thu ngắn
dần. Một số khách lần lượt xuống xe, chỗ ngồi rộng hơn, bấy giờ tôi mới quay
sang hỏi chuyện người bên cạnh:
- Hình như anh không phải
dân Đà Lạt?
- Sao cô nghĩ vậy? (Anh ta
hỏi lại)
- Nghe tiếng nói của anh!
Anh
ta cười hiền lành:
- Đúng rồi! Tôi ở Sài Gòn lên
đây thăm bà con, còn cô?
Tôi
hóm hỉnh cười:
- Còn tôi thì lại xuống Sài
Gòn thăm bà con.
Bà cụ kế bên liếc mắt nhìn
sang tôi vẻ soi mói, thế là tôi im tịt, cắt ngang câu chuyện. Cho đến khi xe về đến bến, anh bạn đồng hành
hẳn phải ngạc nhiên vì thái độ của tôi.
O0O
- Có người mới đến đây hỏi
thăm Duyên, sao không đến nhà nó mà lại đến nhà mình?
Tôi
giật thót người khi nghe mẹ tôi nói:
- Hỏi thăm Duyên ? Hỏi sao
hở mẹ?
- Anh ta nói ở Sài Gòn mới
lên, chưa kịp báo tin trước. Mẹ nói Duyên là bạn của Vân nhà này nhưng không có
ở đây.
Tôi bối rối:
Mẹ tôi trố mắt không hiểu:
- Duyên là con, chứ không phải là... Duyên đâu!
- Cái gì? Sao con mà lại là Duyên? Chúng mày hôm nay làm sao vậy
nhỉ?
Không tiện giải thích cho mẹ tôi hiểu được. Tôi quay về phòng,
cảm thấy không yên, lẽ nào Tâm đã có mặt ở thành phố này, từ bao giờ? Chúng tôi
đang chơi trò cút bắt đây sao? Rồi anh có trở lại không khi nghĩ đây không phải
là nhà của người anh quan hệ thư từ? Bao nhiêu là câu hỏi cứ lộn xộn trong đầu, không thể viết thư cho
Tâm kịp nữa rồi. Tôi muốn kể cho anh nghe về chuyến vào Sài Gòn của tôi. Tâm
trạng của tôi lúc này và không quên giải thích cho anh hiểu, người viết thư cho
anh tên thật là Vân.
Thời gian trôi qua trong sự ngóng đợi, tôi không thấy bóng dáng
Tâm. Buổi chiều quay quần bên mâm cơm, chị tôi lên tiếng trước:
- Nhỏ Vân đi Sài Gòn về chợt trầm tư mặc tưởng.
Tôi nhướng mắt lên nhìn,
anh trai tôi nhận xét:
- Đôi mắt bồ câu của Vân hôm nay con đậu, con... bay!
Em trai tôi bổ khuyết:
- Cánh cửa sổ tâm hồn của chị Vân hôm nay bị... sút bản lề! Em
nghi có “vướng” đề gì đó xảy ra rồi.
Tôi phản đối:
- Đừng đón mò rồi nghĩ bậy bạ…
Cả nhà cười ồ, lại giọng
của thằng em tôi:
- Hí...hí...người ta có nói gì đâu mà vội... có tật giật mình.
Mẹ tôi kết luận:
- Tụi mày sao cứ nhè vào nó mà chọc ghẹo hoài vậy nhỉ?
Buổi chiều trôi qua trong
điệu Slow.
O0O
Buổi sớm Đà Lạt vẫn còn gai lạnh dù sương mù đã tan trên đồi cây.
Tôi ra vườn ngắt một đóa hồng nhung cắm nơi bàn, sửa lại bức rèm nơi cửa sổ,
quét dọn kỹ phòng khách. Trong lòng tôi cứ nôn nao.
Mẹ tôi ra chợ từ sớm, anh chị tôi đi làm, em trai tôi xách cặp
vợt phóng đi hoang phí cho hết những ngày hè của nó. Chỉ còn mình tôi ở nhà vì
tôi tin rằng Tâm sẽ trở lại.
Mặt trời đã ngả bóng ngang sân. Tôi chán nản vì không thấy người
khách tôi đang mong.
Tôi mang cây đàn ra đàn cho đỡ sốt ruột, cảm giác bâng khuâng lần
đầu tiên trong đời mà tôi có, cũng thú vị lắm. Tôi hình dung Tâm đến nhà không
gặp tôi, dĩ nhiên anh sẽ buồn. Đêm qua có khi anh không ngủ được, với điếu
thuốc trên tay anh thì thầm gọi Vân à quên, Duyên chứ! Và cũng có khi anh một
mình lang thang giữa thành phố lạnh, đi ngang qua... nhà tôi, ánh đèn đã tắt,
anh thở dài.
Ồ! Thật là một hình ảnh lãng mạn. Lần đầu tiên tôi để cho trí
tưởng tượng của mình làm họa sĩ, thật hứng thú nên tôi hát to lên:
- Một đàn kiến nhỏ, chạy ngược chạy xuôi. Chẳng ra hàng một cũng
chẳng hàng đôi, đang chạy bên này liền sang bên nọ, cắm cổ cắm đầu kìa trông
xấu quá, chúng em vào lớp sóng bước hai hàng chẳng như kiến nọ rối tinh cả đàn...
Tôi đàn loạn xị, bởi vì tôi có biết đàn đâu, còn giọng ca thì tôi
yên chí vì ngày nào mà tôi chẳng ca cho mấy cháu mẫu giáo ở hàng xóm nghe, tôi
cứ hát đi hát lại khúc hát trên, đến khi giật mình vì tiếng động ngay cửa, tôi mới ngẩng lên, buông
cây đàn ra trong sự ngỡ ngàng. Người đứng trước mặt tôi cũng không kém vẻ ngạc
nhiên.
Đó là anh bạn đồng hành của tôi trên chuyến xe hôm trở về, cuộc hội ngộ cứ như là mơ, một giấc mơ tuyệt đẹp. Nắng mùa hè ở cao nguyên bao giờ cũng dễ thương!
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
* Việt
Nam Daily (Califonia) Số 5560 Thứ Bảy 17.5.2008
NỖI ĐAU TỪ ĐÂY (Ngô Thụy Miên) Hồ Thụy Mỹ Hạnh is singing
https://www.youtube.com/watch?v=LjOc1X5H984
Thứ Ba, 23 tháng 8, 2016
Người Đi Ngoài Phố & Tình Yêu Như Bóng Mây.(HTMH is singing)
Người Đi Ngoài Phố.
http://www.ikara.co/recording/nguoi-di-ngoai-pho-6015481648775168
&&&&&
Tình Yêu Như Bóng Mây.
http://www.ikara.co/recording/tinh-yeu-nhu-bong-may-5141151666667520
Thứ Hai, 22 tháng 8, 2016
Chiều tàn thu - Một nửa vầng trăng ( trang báo)
r279-
Chiều Tàn Thu
Buổi chiều còn chút nắng hanh
Mùa Thu vướng lại trên cành cây khô
Lá rơi nghe thật mơ hồ
Mây như mặt biển nhấp nhô sóng tràn
Như lòng ta ngập lá vàng
Khi mùa Thu thật vội vàng ra đi
Ngàn xưa những cuộc từ ly
Chút gì để lại trên mi giọt sầu
Buổi chiều đưa nắng về đâu
Để hoàng hôn đến bắt cầu vào đêm
Thu ơi! Khắc khoải nỗi niềm
Trong câu thơ cũ ta tìm thấy ta
Một ngày nào đó sẽ xa
Những yêu thương cũng nhạt nhòa lãng
quên
Trời Thu vẫn rất mông mênh
Êm đềm bên những gập ghềnh đời ta…
(14g10 Thứ Ba 28.10.1998)
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Thứ Bảy, 20 tháng 8, 2016
Đơn Dương Mùa Thu
Thứ Năm, 18 tháng 8, 2016
Con đường Xưa Em Đi -Hồ Thụy Mỹ Hạnh is singing
Khi Người Đàn Ông Khóc (Truyện ngắn)
60.
Đơn
Phương Thạch Thảo
Khi
Người Đàn Ông
Khóc
(Truyện ngắn)
Như những cô gái khác khi
mới lớn tôi cũng mơ mộng có một tình yêu với hình ảnh đôi phần… khó có trong
thực tế, có lẽ vì vậy mà tôi dễ vỡ mộng khi tiếp xúc với một người nào đó khi
họ đến với tôi. Thế nên tôi cứ một thân một mình cho đến khi gặp Bách và yêu
anh từ bao giờ không biết. Cũng vì vậy mà tôi càng tin rằng tình yêu đến vì có
duyên phận. Bách biết mình thiếu những ưu điểm của mẫu người lý tưởng nên anh cứ
hay thắc mắc:
-Anh là một người sa cơ, lỡ
vận. Đã lập gia đình, và có con riêng. Một người mà hiện tại chỉ còn hai bàn
tay trắng và một tương lai mờ tối. Sao em lại yêu anh?
Tôi tựa đầu vào vai Bách,
không vội trả lời. Tôi nhớ lại hôm tình cờ thấy anh trên triền đồi ngồi nghỉ
chân với một bó củi khô đặt bên cạnh. Dáng ngồi thể hiện sự ủ rũ, đầu gục
xuống, đôi tay buông thõng khiến đôi vai nhô lên, và có vẻ như anh đang…khóc! Tôi
vội rảo nhanh chân ngang qua vì không muốn anh biết có người nhìn thấy sự thảm
hại của anh. Để rồi từ đó kéo sự chú ý của tôi về phía anh khi tình cờ gặp anh
ở đâu đó, và lạ lùng thay, luôn là hình ảnh khiến trái tim đa cảm của tôi se
lại, khi thì thấy anh đạp cọc cạch chiếc xe đạp với túi rau lủng lẳng trên ghi
đong, khi thì đón đứa con gái nhỏ đi học về ngồi sau ôm chặt lưng cha, đó là
lúc anh đi làm về với dáng dấp lam lũ của người làm thuê, cuốc mướn. Sống cùng
một thị trấn dù không quen cũng biết hoàn cảnh của nhau. Anh là người lính của
chế độ cũ mới được thả về từ trại “cải tạo” sau hơn năm năm biệt xứ. Đứa con
gái nhỏ của anh phải sống với ông bà ngoại, khi mẹ nó có người đàn ông khác vì
không hy vọng anh có ngày về, nay nó đã đi học. Anh làm thân gà trống nuôi con,
cuộc mưu sinh của anh không dễ dàng. Tôi không khỏi bùi ngùi khi nghĩ đến thân
phận của những người Lính đã từng cầm súng bảo vệ phần đất của mình, nhưng thời
thế lại biến họ thành người… “có tội”.
Nếu không phải là duyên số
sao xui khiến tôi lại gặp anh trong hoàn cảnh con gái anh bị bệnh phải nằm điều
trị ở bệnh viện, còn tôi cũng đưa mẹ vào nằm điều trị cùng phòng? Anh một mình
chăm sóc con với sự lúng túng, lúc thì phải về nhà giặt giũ, nấu cháo rồi hộc
tốc mang vào cho con. Bất cứ ai nhìn cảnh ấy đều không thể làm ngơ nếu giúp
được anh, tôi cũng không ngoại lệ nên ngõ ý trông chừng bé khi anh cần về nhà,
để rồi từ đó tôi trở thành “bạn” của Họa Mi con gái của anh. Đó là một đứa trẻ
ngoan, thông minh và xinh xắn. Cô bé còn “chinh phục” tôi khi khoe ra một bức
hình vẽ chân dung bằng bút chì màu tô môi đỏ, má hồng…không hề giống tôi, với
dòng chữ “Cháu yêu cô Yến”. Lời “tỏ tình” của Họa Mi đã khiến tim tôi rung
động, từ đó cô bé có cơ hội thường xuyên đến nhà tôi chơi với sự đưa đón của
Bách, đó là đầu dây mối nhợ sinh ra mối tình mà tôi nhận không ít sự can ngăn từ
nhiều người thân thiết vì cho rằng tôi sẽ khổ nếu xây dựng gia đình với Bách…
-Em nghĩ gì mà lâu thế, trả
lời anh đi chứ.
Tôi ra khỏi hồi tưởng:
-À! Vì em tìm thấy ở anh
điều phù hợp với em. Vì “Làm sao cắt nghĩa được tình yêu”…
-Trong hoàn cảnh của anh hiện
giờ, anh không làm được gì cho em để em không thiệt thòi so với bạn bè của
em...
-Hãy nghĩ đến những việc đơn
giản nhất anh ạ, chỉ cần anh luôn bên cạnh em như một động lực giúp em hoàn
thành điều gì đó là đủ. Em cũng bắt đầu bằng những việc nhỏ như nấu cho anh một
bữa cơm đàng hoàng khi anh đi làm về. Giúp anh đưa, đón Họa Mi để anh không bận
tâm khi đi làm và…(Tôi chỉ tay vào bâu áo anh đang mặc bị mất một cái nút) kết
lại nút áo bị đứt chẳng hạn. Mình đừng nghĩ đến những điều quá lớn…
Anh lộ vẻ cảm động:
-…sinh cho anh một đứa con
có lòng nhân hậu giống em nữa chứ!
-Đó là việc sẽ đến sau khi
cuộc sống của mình tạm ổn anh à.
-Anh không nghĩ mình có thể
yêu một lần nữa…em đã làm trái tim anh sống lại, em biết không?
-Em biết!(Tôi đan tay mình
vào tay Bách) Nên em sẽ nắm chặt tay anh như thế này không bao giờ buông ra để
anh cảm nhận sự ấm áp từ em.
Khi có tình yêu người ta có
thể quên đi nỗi bất hạnh để thấy mình là người hạnh phúc.
Bách muốn cho tôi một lễ
cưới đàng hoàng trước khi anh làm hồ sơ để xuất cảnh. Nhưng thật không dễ dàng
vì đối với pháp luật anh là người đã có vợ, tôi hiểu và nói với anh rằng tôi sẽ
chờ đợi anh giải quyết xong những trở ngại, và tôi không là của anh thì không
là của ai cả…
>>>>
Một thời gian sau đó.
… tình cờ tôi đến và dừng
lại trước cánh cửa khép kín, nghe cuộc đối thoại bên trong…
-Cuộc đời tôi đã bế tắc vì
anh, anh phải có trách nhiệm đem lại cho tôi những gì tôi đáng nhận.
-Tôi tưởng giữa chúng ta đã
chấm dứt. Tôi có quyền làm bất cứ việc gì tôi muốn và em không có quyền can
thiệp.
-Chấm dứt thế nào khi tôi và
anh chưa ly dị và còn mối ràng buộc là bé Họa Mi. Tôi phải ở cạnh con tôi dù
bất cứ ở đâu.
-Em đã bỏ nó bao lâu rồi,
bây giờ còn đủ tư cách để đòi những gì mà chính em đã từ bỏ?
Giọng người đàn bà chợt
chùng xuống, nhỏ nhẹ:
-… Em cũng vì hoàn cảnh mà
phải rời xa con và anh. Có thể em chưa là người vợ, người mẹ tốt, nhưng em chưa
bao giờ thôi nghĩ đến con và…anh! Hãy cho em một cơ hội để em sửa chữa sai lầm
của mình. Em sẽ đi cùng anh sang bên ấy, chúng ta quên hết chuyện ở đây để làm
lại từ đầu. Có được không anh?
-Muộn rồi em ạ, xin hãy
buông tha cho tôi. Em hãy quay lại với người đàn ông mà em đã chung sống.
-Em đã dứt khoát với ông ấy,
đừng nhắc nữa. Em biết anh đã có người khác, nhưng cô ta có gì hơn em chứ? Anh
không thể thay thế vai trò làm mẹ của em đốí với Họa Mi bằng một người không
sinh ra nó. Nếu không vì mục đích để đi Mỹ với anh, cô ta chịu đến anh sao?
-Chính cô ấy đã hàn gắn lại
niềm tin đã rạn vỡ trong lòng tôi. Em chỉ cần biết tôi rất yêu cô ấy là đủ.
-Tôi sẽ không đồng ý ly hôn
để xem anh làm gì! Và một việc nữa, Họa Mi phải sống với tôi...
Tôi quay ra đường. Biết đó
là Duyên, vợ của Bách đã trở về!
<<<<<
Tôi ngạc nhiên khi nhìn tấm
hình Họa Mi vẽ tôi bị gạch ngang dòng chữ mà trước đó nó đã viết: “Cháu yêu cô
Yến”, để thay vào câu “Không thích bà dì ghẻ”. Tình yêu nếu có người thứ ba sẽ
thành thừa, tôi là người thứ mấy trong hoàn cảnh này thì cũng vấp phải trở lực
rồi. Bách có vẻ bối rối vì trò của con gái, tôi âu sầu nói với anh “Em hiểu hết
mà, anh đừng bận tâm…”. Cố gắng bình thản trước cảm giác vừa bị một gáo nước
tạt vào mặt, tôi gượng cười kéo Họa Mi lại gần, nhưng nó gạt tay tôi ra, vẩu
môi nói to “Con không thích bà dì ghẻ!”. Bách trố mắt nhìn con gái một lúc như
không tin cái miệng xinh xắn hàng ngày vẫn nũng nịu với tôi giờ lại bật ra
những lời khó nghe như vậy, anh gắt giọng:
-Ai dạy con ăn nói như vậy? Con
nói như vậy là hỗn với cô Yến biết chưa?
Nó nói dõng dạc, suôn sẻ:
-…Nếu có cô, mẹ con sẽ không
về với con nữa, mẹ nói như vậy. Con muốn có mẹ thôi…cô đừng đến đây nữa, con
không muốn có bà mẹ ghẻ!
Tôi không còn non nớt để òa
khóc, nhưng tôi thấy mình bị tổn thương, nên tôi bỏ chạy ra khỏi nhà Bách, bỏ
mặc tiếng gọi thảng thốt của anh phía sau.
<<<<<
Nước mắt ứa ra khóe mắt của
người đàn ông tôi yêu, tôi nắm lấy bàn tay Bách rồi úp mặt vào đó, có lẽ anh
cũng cảm giác được dòng lệ nóng của tôi rơi trong ấy. Im lặng hồi lâu, tôi cố
ngăn cảm xúc của mình để nói:
-Nỗi đau của anh, em không
thấy, không sờ được, nhưng em cảm nhận rất rõ, vì em cũng đau y như thế.
-Đừng buông tay anh! Em đã
hứa rồi mà…
-Nhưng bây giờ hoàn cảnh đã
khác, vợ anh đã trở về. Anh chỉ có thể làm hồ sơ xuất cảnh cùng với chị ấy chứ
không phải em. Anh cứ khóc với em một lần này rồi thôi. Con đường trước mắt còn
dài và anh phải đối đầu bằng sự mạnh mẽ nhé anh.
Bách khóc thật! Tôi hiểu
không phải vì yếu đuối mà vì bất lực khi đứng trước cánh cửa hạnh phúc đã bị
khóa kín, mà cả anh và tôi không có khả năng mở được.
Tôi nhớ hôm Duyên tìm gặp
tôi và sự quả quyết của chị “Cô chưa biết tôi là người không bao giờ chịu thua
hoàn cảnh. Cái gì là sở hữu của tôi thì đừng hòng ai chiếm được, trừ khi tôi
vứt bỏ nó. Cô đừng hòng phá vỡ gia đình tôi, nếu cô không tự rút lui thì cô thử
nghĩ xem tôi sẽ làm gì?…”. Tôi hiểu rằng đâu phải tình yêu nào cũng đi đến kết
thúc tốt đẹp, nó có trăm ngàn lý do để dừng lại, không loại trừ lý do một trong
hai người phải hy sinh cho tương lai của người kia. Tôi luôn mong muốn cho cha
con anh có một cuộc sống đầy đủ, sung sướng, giờ cơ hội ấy đến lẽ nào chính tôi
là người cản trở? Thì thôi! Em đành buông tay anh…
<<<<<<
Ngày Bách lên đường cùng…gia
đình của anh, dù đã thầm dặn lòng đừng đau tủi, vậy mà cảm giác như đang rơi
giữa tầng không vẫn làm tôi chới với. Dù có làm mọi cách tôi vẫn thấy lòng
trống rỗng. Trong một số trường hợp tình yêu là chất độc, nó có thể hủy hoại
con người. Tôi đã nhấp phải chất độc ấy và bây giờ tim tôi đang thẩm thấu một
cơn đau. Chia tay không có nghĩa là tình yêu đã dứt. Mà xét cho cùng, Bách có
lỗi gì đâu nên anh xứng đáng được nhận lại những ân sũng mà thượng đế ban tặng…
Chỉ có một điều tôi tránh
gặp anh sau khi quyết định chia tay. Bách không thể gặp tôi nên đã gởi cho tôi
những dòng ngắn ngủi trước khi ra đi “…Với em là một hạnh phúc tròn vẹn. Với em
là nơi anh mong muốn dừng chân đứng lại. Nhưng…”
Nước mắt tôi đã xóa hết
những dòng chữ ấy trong những đêm tịch liêu…một mình!
Đơn Phương Thạch Thảo