Thứ Tư, 29 tháng 11, 2017

Khoảng Trời Riêng Của Em




r345.

Khong Tri Riêng Ca Em

Em mở cửa tim mình

Cho nỗi buồn đến ở

Thành phố ngày anh đi

Bỏ lại đây niềm nhớ.

 

Những tháng ngày thăm thẳm

Lặng thinh trôi qua đời

Giai nhân sầu lẻ bóng

Giấc mộng đã tàn rơi.

 

Em mở cửa tim mình

Đón người không trở lại

Tình yêu như sương bay

Len vào hồn tê tái.

 

Khoảng trời riêng của em

Vẫn giăng đầy mây trắng

Và ở chung quanh đây

Anh như chưa hề vắng.

(21g25 Chúa Nhật 18.3.2001)

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

 

https://youtu.be/FljKqhDmfro?si=5c8jc2MnMvxC7OHy 

 

Vợ Yêu 344



r344
V Yêu
(Viết giùm các quý ông để tặng vợ :-D)
Với anh ngày nào cũng là ngày 8 tháng 3
Trong năm anh chỉ cần cho anh một ngày…3 tháng 8!
364 ngày còn lại anh chả dám
Giành cho anh một quyền lợi, ưu tiên nào
Em yêu! Em có hiểu vì sao?
Vì anh là…người chồng lý tưởng (?)
Anh muốn dành tất cả những yêu thương
Mà một người như em đáng hưởng
Em cứ thảnh thơi cho trọn vẹn 364 ngày
Mọi lo toan, vất vả đã có anh đây
Anh rất hạnh phúc khi được nhìn em hài lòng, vui vẻ.
Em hãy mãi là đoá hoa
Là mặt trời em nhé
Và nếu cần
Anh xin sẵn sàng tặng em luôn cái ngày…duy nhất của anh!
Hồ Thụy Mỹ Hạnh

Hoa mười giờ

Nhạc: Đài Phương Trang

        https://www.youtube.com/watch?v=TT19ZxYyAKU




Thứ Hai, 27 tháng 11, 2017

Tình yêu Là Thế - Truyện ngắn

  

R 48.

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

Tình yêu Là Thế

Truyện ngắn

Tiếng u u phát ra từ bóng đèn néon trên trần nhà và tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường cứ xoáy vào đầu My, như nó từ đó phát ra. Cô lắng tai nghe một cách vô thức với thời gian không đứng lặng cũng không trôi đi. Đêm như khoét sâu một khoảng trống buồn hiu trong lòng. Ngồi yên như thế rất lâu, đối diện với chiếc ghế trống Khải ngồi khi nãy. Căn phòng có những góc khuất thiếu ánh sáng không có dấu vết của những ngày tết vừa mới đây, ngoài kia nhịp sống hối hả tiếp tục như chưa hề dừng lại trong mấy ngày lễ tết.

My uể oải đứng lên đến bên cửa sổ nhìn lên bầu trời có mảnh trăng lưỡi liềm chỉ một vệt sáng mỏng manh, không gian dường như lạnh hơn. Đêm chỉ có tiếng lá xào xạc vì một cơn gió vô tình thổi qua, đêm lặng lẽ, đêm làm ngổn ngang tâm hồn ai dù chỉ một nỗi buồn vô cớ nào. My quay vào, mắt lại dừng nơi Khải đã rời đi. Anh đến mở ra cánh cửa đã khép kín trong lòng cô, ở đó quá khứ chỉ giấu kín chứ không hề phai nhạt, ở đó là những gì rất thật, không phải là ánh mắt lơ đãng như không quan tâm đến người đối diện, không phải là môi cười vô tư để tự dối lòng mình. My đã làm như thế trước Khải sau mấy năm chia cách. My không nghĩ là anh còn đến thăm cô sau những gì đã xảy ra giữa hai người. Ngoài kia buổi chiều muộn màng và Khải sừng sững hiện ra nơi ngưỡng cửa, mắt My mở tròn ngạc nhiên một chút để rồi ý thức rằng giữa anh và cô có còn gì nữa đâu…

OoO

Ngày ấy!

Luôn luôn là những đợi chờ, tâm trạng của My cứ bồn chồn trong những lúc ngóng trông Khải. Anh làm gì? Anh đang trò chuyện với ai? Anh đang ở đâu? Những câu hỏi như thế thôi thúc đã khiến My tìm giải đáp bằng cách gọi điện thoại cho anh bất kể giờ giấc nào, để rồi lắm lúc Khải không nghe máy là mối nghi ngờ xuất hiện ngay trong suy nghĩ. Cô hình dung đến những nữ đồng nghiệp của anh, những người có điều kiện tiếp xúc với anh hàng ngày. Còn My, có gì để ràng buộc Khải đâu, chỉ là một tình yêu với những hẹn ước thôi, thì làm sao để giữ anh khỏi những lôi cuốn không thể nào biết trước!

Cô không thể làm tốt công việc của mình vì tư tưởng phân tán, cô âu sầu héo hắt, cô tự dày vò mình vì những điều tưởng tượng vô cớ và tất cả những gì chất chứa trong lòng khi Khải đến là cô trút hết cho anh. Cô bày tỏ tình yêu của mình quyết liệt như thế mà không biết cảm giác của Khải, cho đến khi anh cảm thấy mối quan hệ giữa hai người chỉ làm anh mệt mỏi, dù anh có quan tâm và yêu thương My thật lòng cũng không ngăn được anh nói lên suy nghĩ bực bội của mình về những gì My đã làm:

-Anh không thể chịu được nữa những hồi chuông điện thoại gọi liên hồi của em, nó làm rối rắm thêm những công việc bận rộn mà anh còn chưa giải quyết xong…

Giọng nói của Khải gắt gỏng hơn bao giờ. My không muốn thấy anh như vậy nhưng lòng cô còn ngổn ngang những mối nghi ngờ khi chưa nghe anh giải thích:

-Nhưng nếu anh nghe em một lần thì em không phải gọi lại nhiều như vậy, có phải anh đang có ai…đặc biệt bên cạnh nên anh ngại nói chuyện với em?

-Anh không nghe vì anh đang bận mà cũng quá biết quá rõ em sẽ hỏi gì. Em cho anh là một kẻ không đáng tin nên mới kiểm soát anh bằng cách như vậy. Tuy nhiên em cũng phải biết rằng nếu muốn anh có thể nói cho vừa lòng em, vì em đâu có mặt để biết anh nói đúng hay sai. Chỉ còn cách là em đích thân đi mà theo dõi…

Nước mắt của My ràn rụa trên mi mắt, giọng cô nghèn nghẹn:

-Anh biết em không thể đến những nơi anh đang có mặt nên mới thách đố em như vậy. Sao anh không chịu hiểu sao em lại bận tâm về anh. Em thật là khổ tâm…

Khải dịu giọng:

-Nhưng anh đã làm gì khiến em khổ tâm? Anh biết vì em yêu anh, nhưng tình yêu phải đặt trên nền tảng của sự tin tưởng. Một khi lòng tin mất đi thì dù chúng ta có thuộc về nhau, cùng chung sống một nhà thì cũng chỉ để chịu đựng nhau thôi, đó không phải là điều anh mong muốn, nên ngay bây giờ em hãy tự tin về chính bản thân mình để tránh cho anh những phiền phức do em nghi kỵ mà ra…

My như lạc vào một cánh rừng không có lối ra. Cô cố để tâm vào công việc, tạo cho mình những bận rộn để tâm trạng bớt đi bất ổn khi trong lòng chợt nghĩ đến Khải. Cái cảm giác anh không thuộc về cô khi anh đang ở một nơi nào đó không có cô bên cạnh vẫn làm cô bức rức. Dù Khải đã tỏ thái độ không bằng lòng nhiều lần như thế nhưng My không dễ dàng thay đổi tính khí của mình. Cô yêu là muốn người yêu của mình không được tiếp xúc với cô gái nào nữa, My luôn lo sợ mất Khải, lo sợ có một kẻ nào đó chen vào khi cô lơ là quên…cảnh giác! Tình yêu trong cô như một tảng đá đè nặng trên ngực làm cô khó thở, cô không tìm thấy an bình trong tâm hồn. Cô mong muốn lúc nào Khải cũng tỏ ra yêu chìu cô như ngày mới quen, nên mỗi khi cảm thấy một chút hờ hững ở Khải là My ngỡ như mình bị phản bội, là My lại quên rằng mình phải tự tin để vượt qua những vụn vặt, đó mới là cách giữ được tình yêu. Tâm trạng của My bất thường khi thì như một con mèo nhỏ muốn dựa vào sự vững chãi của Khải, khi thì lại tỏ ra bất cần vì trong lòng chợt nảy sinh nghi ngờ rằng Khải có điều gì giấu cô.

Rồi sự âm ỷ của tro than chợt bùng lên. My như bị trúng thương khi gặp Khải đang dùng bữa với một cô gái trong tiệm ăn gần công ty của anh. My lập tức bấm điện thoại gọi cho Khải, đứng từ xa quan sát, cô thấy Khải lấy máy ra nhìn nhưng không  nghe rồi cất vào cặp. My sững im một lúc rồi bấm máy gọi tiếp, tín hiệu nhạc chờ kéo dài. Một lúc sau anh và cô gái rời chỗ song song đi về công ty. My như một thân cây bị đốn ngã, cô ngồi phịch xuống  bờ thềm của một cửa hiệu, mặt nóng bừng, cơn bốc hỏa lan nhanh lên đỉnh đầu, ấn ngón tay vào thái dương xoa nhẹ một lúc để trấn tỉnh My mới nổ máy xe chạy chậm rãi về nhà.

Buổi chiều Khải đến khi sự ngóng đợi của cô cao đến tột độ. Anh vừa vào là cô hỏi ngay:

-Trưa nay anh ăn cơm ở tiệm với một cô gái! Ai vậy?

Câu hỏi không rào đón của My cho Khải hiểu rằng cô đã nghe ai mách hoặc là chính cô trông thấy. Cảm giác bị theo dõi làm Khải khó chịu. Anh khinh khỉnh hỏi lại:

-Anh có cần nói qua với em rằng anh đi với ai không?

-Thì em đang yêu cầu anh nói đấy.

-Trong công việc anh phải có những mối giao tiếp và anh thấy không nên điều gì cũng nói tường tận với em.

My cố giữ không cho nước mắt trào ra:

-Đã vậy thì chúng ta đừng tiếp tục đến với nhau nữa. Mình nên dừng lại ở đây đi…

Khải gật nhẹ:

-Có lẽ cũng nên có thời gian để xem lại chuyện của mình. Nếu chúng ta chỉ đem đến cho nhau những phiền phức thì tốt nhất nên làm theo lời em nói.

My tròn mắt nhìn Khải. Cô tưởng khi nghe cô nói, anh sẽ vỗ về và hứa sẽ không làm buồn lòng cô nữa, nhưng Khải đã nói những lời cô không muốn và môi cô cũng lỡ buông ra điều không nên nói rồi. Tự ái bùng lên khiến My chợt cứng rắn hẳn lên:

-Em không ngờ anh chỉ chờ có thế. Có phải đó là điều anh mong đợi không?

Khải thở mạnh:

-Tùy em hiểu. Giờ thì anh chỉ còn muốn có một khoảng không gian cho riêng mình, tạm thời gác lại tất cả những gì làm anh bận trí.

Thế là hết! Chia tay bất ngờ như thế để nhiều ngày tháng trôi qua, sự dằn vặt không thôi làm My hối tiếc, giá như trước đó cô yêu anh bằng sự rộng mở, tin tưởng. Đừng giữ chặt anh bằng sự ghen hờn vô lý thì có lẽ Khải đã không rời xa cô. Vốc cát sẽ trôi tuột đi khi bàn tay bóp chặt. Hiểu được điều đó thì con đường quay lại đã mất dấu. My đành lánh xa nơi chốn ghi nhiều kỷ niệm của mình, để trở về nơi không thể tìm ra dấu vết nào khi lòng quay quắt nhớ. Những thứ thanh toán được bằng tiền cô đã dần có đủ, chỉ có một khoảng trống trải trong lòng thì không thể bù lấp dễ dàng, vì tận sâu trong trái tim, mối tình dang dở vẫn làm My tê tái.

OoO

…Giờ gặp lại anh! Người một thời My đã yêu và hành xử một cách nông nổi. Thời gian qua làm sự cuồng nhiệt lắng xuống, giờ đây lòng cô như bãi hoang…

My vẫn nhớ người con gái ngồi cùng bàn ăn với Khải năm nào, nhưng ngày ấy My là người rút lui khỏi đời Khải. Cuộc viếng thăm không phải để My nhắc lại chuyện cũ vì có lẽ Khải đã an vui với gia đình của mình rồi. Khải ra về khi hàng đèn đường đã sáng, để lại trong căn phòng trống một mình My lặng lẽ, với hồi tưởng rối bời làm My không thể yên. Cô chợt muốn rảo bước ra ngoài. Khoác hờ chiếc khăn lên vai, cô với những bước thong thả trên đường. Đêm vắng và Khải lại xa rồi, con đường như còn tiếng giày quen thuộc vọng lại, Cô dừng lại lắng nghe dường như không phải là dư âm, mà ở rất gần phía sau cô. My thảng thốt quay lại, bất ngờ thấy Khải đã bước đến kề sát bên cô:

-Anh còn quên một câu trả lời nên quay lại. Câu hỏi trước kia của em, “Người phụ nữ ngồi cùng bàn với anh là ai?” Đó là một người phụ nữ đã lập gia đình làm cùng công ty với anh. Chị ấy và anh tình cờ gặp nhau trong quán ăn…

Ánh đèn rọi xuống khuôn mặt Khải, My thấy nụ cười của anh dịu dàng. Cô đứng yên, im lặng. Anh ôm choàng lấy vai cô thì thầm:

-…Đừng khóc! Có anh ở đây rồi…

(Dran 28.2.2013)

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

*Nam Úc Tuần Báo (Adelaide Australia) Số 892 thứ Sáu 26.4.2013



Sài Gòn Cuối Thu- nhạc



Sài Gòn Cuối Thu
Thơ: Hồ Thụy Mỹ Hạnh.
Nhạc & Phối khí: Trần Hữu Bích.
Ca sĩ: Mỹ Lệ

Đơn Dương




343.

Đơn Dương

Đêm Đơn Dương trầm lắng tiếng đàn ai

Trăng dậy thì e ấp trên đồi vắng

Những con đường thưa người yên lặng

Ngạt ngào hương Dạ Lý bay về.

 

Ai còn bên cửa sổ ngắm trăng khuya

Bâng khuâng gởi tâm tình lên trang giấy

Nghe bước chân của thời gian vẫn vậy

Hồn nhiên bên sự khắc khoải mong chờ.

 

Đơn Dương lạnh nên Đơn Dương rất thơ

Sương mù giăng như làn lụa mỏng

Đêm chùng xuống nhoà vào chiếc bóng

Em chìm vào lặng lẽ nơi này.

 

Trăng nồng nàn nép sau làn mây

Đêm nồng nàn gởi hương cho gió

Thơ nồng nàn gởi cho ai đó

Tình nồng nàn biết gởi về đâu?...

(17g20 Chúa nhật 4.3.2001)

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

 

Muộn…

r432.

Mun…

Ta gặp nhau đã muộn

Khi đời sắp hoàng hôn

Mà lòng như giấy mới

Như ánh trăng đầu hôm.

 

Men nồng không ai rót

Mà tim như đã say

Rừng thông chiều trút lá

Buồn vì ai chia tay.

 

Ngày xuân còn chút nắng

Tình xuân còn vương mang

Lời ca nào xa vắng

Anh gởi trong tiếng đàn.

 

Ta gặp nhau đã muộn

Tóc mây bạc màu rồi

Nên lời tình tha thiết

Đành lặng im trên môi.

(18g30 Thứ hai 19.2.2001)

Hồ Thụy Mỹ Hạnh


 

Giã biệt Sài Gòn

(Nhạc: Tú Nhi)

https://youtube.com/shorts/PS3ZyY7FBDs?si=fHIIzMZSWSNLCDq-



Thứ Tư, 22 tháng 11, 2017

Còn lại trong em




r122.

Còn Li Trong Em

Em còn đây bóng tối bên thềm

Lối đi hẹp không đủ cho người song bước

Em còn mái tóc dài thuở trước

Đêm rắc đầy ánh trăng…

Em còn một nỗi bâng khuâng

Khoảng cách không gian khiến đôi mình không gặp được

Em còn niềm mơ ước, phôi phai…

Có còn nhau không trong cuộc đời dài!

Bờ môi lạnh khát khao lời tình tự

Em còn trong hồn một cơn bão dữ

Thổi tan thành quách ngày anh đi

Những vì sao khuya lặng lẽ nghĩ gì?

Đêm rớt lại một chút tình trên gối

Tình yêu nào gian dối?

Trái tim nào không nông nổi, dại khờ…

Em còn đây những trang thơ

Không người đọc

Nỗi niềm như sợi tóc

Cứ dài theo tháng ngày

Em còn một mối tình say

Biết bao giờ tỉnh?...

(23g50 Thứ Ba 9.6.1992)

Hồ Thụy Mỹ Hạnh


Anh Còn Nợ Em.*Tiếng hát: Hồ Thụy Mỹ Hạnh





Anh Còn Nợ  Em.
*Nhạc:Anh Bằng (Phổ Thơ:Phan Thành Tài)
*Tiếng hát: Hồ Thụy Mỹ Hạnh

Thực hiện Sideshow: Trần Dã C29 KBC 4027.

Ngày Tình Yêu

r341.

Ngày Tình  Yêu

Không có đóa hồng nào cho em trong ngày Valentine

Cách ngăn nào khiến anh không thể tới?

Dẫu biết thế nhưng em vẫn đợi

Và chiều buông, ngày đã tàn rồi.

 

Một mình em, lại mình em thôi

Như chiếc lá đến hồi rã mục

Như con thuyền xa bờ hạnh phúc

Như con chim quên mất đường bay.

 

Không có đóa hồng nào cho em hôm nay

Dù phiên bản, dù những gì rất muộn

Hoàng hôn tím lạnh lùng buông  xuống

Vòng tay ôm khoảng trống đến vô cùng.

 

Tâm hồn anh ngày ấy thật bao dung

Có còn chỗ cho tình em nương náu?

Chung quanh đây những ảnh hình yêu dấu

Đâu lẽ nào một thoáng lại qua nhanh.

 

Rồi Xuân qua trời sẽ bớt xanh

Cây lá úa, nắng cũng không vàng nữa…

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

 

Ngày mai không có anh trong đời

Nhạc ngoại lời Việt

https://youtu.be/N49ugGmfMk0?si=2uA5DtaGG8BGrztM

 


Thứ Năm, 16 tháng 11, 2017

Chiều Trên Đèo Dran



r340.

Chiu Trên Đèo Dran

Lên đèo nghe gió thoảng bên tai

Nhìn lên mây quyện lối thiên thai

Quanh co vách núi con đường vắng

Chút nắng chiều nghiêng bóng đổ dài.

 

Thung lũng chìm trong sương trắng dầy

Chung quanh như ngập giữa rừng mây

“Bắt cô trói cột…” kêu lảnh lót

Quạnh quẽ ta nghe sầu bủa vây.

 

Xa xa thấp thoáng sau rừng thông

Hồ nước Danhim thật xanh trong

Vàng rực hoa quỳ quanh triền núi

Như bức tranh thơ xao xuyến lòng.

 

Lên đèo ta đón ánh trăng lên

Này núi, này mây cận kề bên

Sợ gió vô tình xô trăng xuống

Trăng sẽ chìm trong hồ mông mênh.

 

Hoàng hôn đã phủ đèo Dran

Ta ngất say tình với ánh trăng…

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

*Lang Bian số 127 tháng 4.2014

 

 

 

Ngày đầu năm 2001

r339

Ngày đu năm 2001

Sớm mai nào đẹp như sớm nay

Bóng nắng  lung linh mặt hồ đầy

Tiếng chim lảnh lót trong vòm lá

Xuân đến, mộng tràn trong cánh tay.

 

Có sớm mai nào vui thế không?

Đàn bướm vờn bay trong nắng hồng

Trong tim em cũng dường như có

Một bóng hình ai, xao xuyến lòng.

(16g30 Thứ Hai 11.12.2000)

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

*Lâm Đồng Thứ Bảy Số 1808 Thứ Bảy 20.1.2001


 

Khi em về mùa Xuân

Thơ: Hồ Thụy Mỹ Hạnh

Nhạc; Trần Hữu Bích

Trình bày: Nhóm Mắt Ngọc

https://youtu.be/Co94TfbV4fc?si=t9AX-6wXaHBKLbfj

 

Thứ Hai, 13 tháng 11, 2017

Viết tặng tuổi mình



 
Viết tng tui mình
Tuổi con gà nên lận đận,lao đao
Người xưa bảo dễ gì nhàn hạ
Chuyện của người, chuyện của mình gánh cả
Vui hay buồn cũng khó chia cùng ai.

Tháng 7 mưa ngâu hiu hắt ngày dài
Mây che khuất vầng trăng 16
Ta ngoảnh lại ngày xưa mất dấu
Tương lai thì muôn ngả biết về đâu.

Đối diện cùng chiếc bóng giữa đêm thâu
Tiếng đàn ngân cung bậc trầm lạc lỏng
Ta như lạc vào trong kiếp sống
Ước mơ không tròn, niềm tin đánh rơi…

Tìm trong niềm vui hiếm hói nụ cười
Năm tháng cứ đi về theo với tuổi
Trong đôi tay nỗi niềm không kết cuối
Giấu trong tim những xót xa tràn dâng.

Còn tuổi nào khiến mình hay bâng khuâng
Gom hết cả nỗi cô đơn làm bạn
Trăng đã muộn thắp cho hồn ta sáng
Đêm hãy dài cho ta kết sao khuya
Còn tuổi nào lặng lẽ đi, về…
(18h45’ Thứ Ba 17.10.2000)
Hồ Thụy Mỹ Hạnh