Chủ Nhật, 29 tháng 10, 2017
Ngày Tháng Không Bình Yên (Truyện ngắn).
R 46.
Truyện ngắn.
Ngày
Tháng Không Bình Yên.
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Nhỏ Quyên nói thỉnh thoảng người ấy đến quán cà phê nhà nhỏ, lần
nào đến cũng ngồi ở chiếc bàn nơi góc quán và nhìn ra đường, con đường bụi thường
bay tung lên mịt mờ khi có một chiếc xe nào đó vụt qua, sau đó để lại một lớp bụi
mỏng trên mặt chiếc bàn gỗ tạp đơn sơ mà có thể dùng ngón tay vẽ một cái gì đó
lên mặt bàn.
Với điếu thuốc Capstan trên môi, ly cà phê đen trước mặt đã
nguội, người ấy trầm ngâm như không quan tâm gì đến chung quanh, cũng không
nhìn khi có ai bước vào quán dù cửa trước mặt mình, và dường như không nhìn cô
chủ quán xinh xắn ngồi sau quày nước dù chỉ một lần.
Nguyện đi vào, không quên liếc nhìn bảng tên nơi ngực áo và phù
hiệu trên tay áo của người ấy. Trên ve áo là chiếc “quai chảo” thêu màu đen, Nguyện
thầm nghĩ có lẽ là một anh lính vừa mới ra trường. Qua những chi tiết đó không
khó để nhận biết đó là một người lính của một đơn vị ở địa phương. Còn Nguyện
thì đã từng thấy người ấy vài lần trên đường đi học về. Ngôi trường trung học
nằm trên đồi đối diện với chi khu.
Nguyện không biết sao mình lại quan tâm đến một người không hề
quen, một người trong nhiều người nhỏ vẫn gặp trên đường nhưng người ấy không hề
lạc mất vào đám đông trong… trí nhớ! Người ấy không nhận ra sự có mặt (không hề
tình cờ) của Nguyện trong quán này. Nhưng nhỏ ghé đến vì nghe nhỏ Quyên nói rằng có thể người ấy sẽ đến theo
lệ thường.
Nguyện nháy mắt với Quyên, hất nhẹ đầu về phía người ấy ngầm nói
rằng nhỏ đã thấy “mục tiêu” mà cả bọn chú ý, rồi nhỏ đi thẳng vào gian trong, nơi
có nhỏ Hoài bạn cùng lớp của Nguyện và Quyên đã đợi để thực hiện mục đích là
hoàn thành lá “tâm thư”.
Quyên cũng theo Nguyện bước vào, nhỏ nói khẽ:
- Viết ngay đi, nếu kịp tui sẽ đem ra đưa luôn cho “ổng”.
Nguyện lắc đầu:
- Không ổn đâu, có cái KBC rồi thì cứ theo tên mà gởi. Chậm lắm
cũng vài ngày…
Hoài xen vào:
- Bà Nguyện mới đi vào, bà Quyên xách cái thư ra. Ổng biết ngay
“thủ phạm”.
Quyên gật đầu:
- Thì trước sau gì ổng chả biết, cũng có ngày phải gặp mặt chứ.
Nguyện xua tay:
-Nhưng lỡ ổng không chấp nhận thư làm quen của mình thì sao? Thà
cứ gởi qua bưu điện đỡ quê hơn.
Hoài gợi ý:
- Hay mày kèm theo một tấm hình đi, tấm hình mày đứng giữa rừng
hoa Cúc quỳ ấy. Nhìn tấm hình đó khó ai mà không “cảm”.
Quyên nhắc hai bạn:
- Chuyện đó để sau đi, bây giờ viết gấp lá thư đã…
Cả ba cô nhỏ trèo lên chiếc đi-văng. Nguyện lấy ra một xấp giấy,
nằm xuống do dự một chút rồi đặt bút vào trang giấy mở đầu “Ông Lam kính”. Nhỏ
liền bị ngay một phát vào “bàn tọa” vì nhỏ Hoài đánh:
- Bà làm ơn lấy cái kính ra giùm.
Nguyện bật ngồi nhổm dậy ngơ ngác:
- Cái kính nào đâu?
- Ông Lam kính! Nghe già chát, nhìn ổng chừng hai mươi, hai mốt là
cùng.
Quyên góp ý:
- Ừ phải đó. Viết là ông Lam quý mến cho thân mật vậy…
Hoài phản đối:
- Chưa quen mặt biết tên, ổng còn không biết mình là ai mà thân
mật cái nổi gì. Viết là ông Lam… trống không cũng được. Quan trọng là nội dung
thư sao cho lâm ly bi đát vào là được.
Nguyện tỏ ra lo lắng:
- Nhưng tui hổng biết viết làm sao cho lâm ly bi đát!
Hoài kẻ cả:
- Thì bà cứ ghi theo, tụi tui đọc sao bà ghi vậy.
Nguyện lại nằm xấp xuống đi-văng, xấp giấy perlure màu xanh hy
vọng, bình mực tím pha đậm và ngòi bút lá tre mới khai trương. Hai cô bạn ngồi
dựa vào hai bên hong Nguyện, mắt hai cô nhìn về hai hướng mơ màng tìm ý tưởng:
Quyên đọc: “Hôm nay một chiều buồn phẩy Nguyện mạnh dạn thảo đôi
dòng gởi cho ông phẩy Nguyện mong được ông chấp nhận Nguyện làm một người bạn
nhỏ phẩy một người em gái hậu phương để được nghe ông kể về chuyện phong sương
đời lính ba chấm”
Hoài đọc: “Những hàng cây hai bên đường thì thầm rằng mùa thu đã
qua nhưng bỏ quên chiếc lá xanh xao lại cho cô học trò nhỏ ép vào trang vở chấm
đời học sinh với biết bao mơ mộng và hôm nay hướng về người với một niềm khắc
khoải”…
Quyên đọc: “Nhiều buổi đến trường Nguyện đi lề đường bên này phẩy
thấy ông đi ngược chiều bên kia lặng lẽ phẩy luôn luôn bé tự hỏi mở ngoặc kép
ông từ đâu đến đây để bảo vệ sự bình yên cho những người dân quê Nguyện chấm
hỏi đóng ngoặc kép rồi tự nhiên thấy như thân thuộc lắm dù ông không chú ý gì
đến đám học sinh đi bên này”
Hoài đọc: “Người là ai chấm hỏi mà để vương vấn trong tâm hồn em
một nỗi u hoài vì người mãi lạ xa phẩy không biết em đã có những buổi tan trường
trông ngóng buồn từng bước chân về vì không thấy người chấm thang”
Cứ thế một người tả tình, một người tả cảnh Nguyện chép liền liền
không kịp ngừng tay để nhận ra những câu lủng củng. Lưng thì muốn gãy cúp vì bị
hai khối “thịt” đè lên nặng không thở nổi nhưng nhỏ ráng cam lòng vì sợ hai “Quân
sư” không giúp mình nữa. Cuối cùng Nguyện chỉ nghĩ ra được câu “ Nếu nhận được
thư xin ông hãy dành chút thời gian hồi âm, vì khi gởi thư đi là những ngày rất
chờ mong của Nguyện”
Cũng không lâu lắm, chỉ khoảng hơn…hai tháng thì Nguyện nhận được
hồi âm của người ấy, khi mọi trông chờ đã rơi vào vô vọng. Lá thư vừa đến nằm
trên văn phòng nhà trường đợi chủ nhân đến nhận thì lọt vào tay bọn “…thứ 3 học
trò”. Nguyện đã gần khóc vì các trò quỷ quái của nhóm bạn và sau cùng là một
chầu ổi chấm muối ớt Nguyện mới cầm được trên tay những dòng này:
“…Tháng này, mùa mưa đã đi
qua. Không còn cái thú nghe mưa trên đá núi, cây xanh. Những ngày mưa không
xuống núi được, đành ngồi trong lều uống café nghe mưa lốp đốp trên mái poncho.
Những lúc đó, mưa, nghe như từ vạn thuở, và gió, như từ vạn kiếp thổi giá buốt
lòng những chàng trai phải rời xa phố thị, đi đến mọi miền đất nước, sống kham
khổ chỉ vì sự an ninh của lãnh thổ, vì chiến đấu cho một nền hoà bình của phân
nửa nước Việt Nam…”*
Không phải vu vơ mà sự mơ
mộng đến trong mắt những nàng con gái! Nguyện nhất định lần này tự nghĩ để viết
lá thư thứ hai cho người ấy với những suy tư của riêng mình mà không nhờ đến sự
giúp sức của đám bạn cùng lớp. Không phải bỗng dưng mà Nguyện bị thầy ném cho
một viên phấn vào trán trong lúc lơ đễnh nhìn ra cửa lớp theo dõi một…áng mây
bay! Một khoảng trời quá đẹp mà từ bao lâu nay nhỏ không nhận thấy. Không biết
có áng mây nào che mát đoạn đường cho người ấy trong những lúc hành quân!
Mùa Xuân đã qua. Sự oai ả của những ngày đầu mùa Hạ đã đến. Thư
đi tin lại vài lần, Nguyện thỉnh thoảng vẫn gặp lại người ấy về, qua con đường
cũ. Nhỏ thầm nói trong lòng: “Nguyện đây này, ông có nhìn thấy Nguyện không?
Cùng một quận mà sao ông không một lần tìm thăm Nguyện? Hay ông nghĩ viết thư
cho Nguyện chỉ vì để lấp vào nỗi trống vắng bởi xa nhà!”
000
Tin chiến sự khắp nơi không bình yên. Hàng ngày những đoàn xe GMC
chở những người lính đến hoặc đi. Bầu không khí ngột ngạt vì hơi hướng của
chiến tranh bao trùm. Nguyện thấy thấp thỏm lo âu và không biết từ bao giờ sự
hồn nhiên trong Nguyện không còn, vì nhận biết sự nghiêm trọng của những đêm
giới nghiêm. Nhìn ra khung cửa sổ hàng đêm, Nguyện đã biết nhìn lên bầu trời
lấp lánh sao khuya để nguyện cầu cho đất nước bình yên, lòng nhỏ se sắt buồn. Người
ấy bặt tăm không một dòng thư. Sự xáo trộn trong cuộc sống bắt đầu diễn ra. Không
ai còn có thể liên lạc với nhau nữa nhưng
Nguyện vẫn viết, vẫn trông ngóng và đem thư bỏ vào những thùng thư của bưu điện
giờ đã bị phá ngã trên dọc đường của đoàn người đi di tản khỏi quận lỵ với một
dòng chữ “Dù đến bất cứ nơi đâu, ông cũng nhớ báo tin về cho Nguyện. Hẹn gặp
ông nếu Nguyện còn sống trên đường lưu lạc này…”
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
(*trích MTNTVYT_HĐN)
*Nam Úc Tuần Báo (South-Australia) số 880 Thứ Sáu 1.2.2013
BÀI TÌNH
CA CHO ANH
Ngô Thụy Miên
https://youtu.be/pl_kwSYAQsA?si=f1S00RTfyARfHtOX
BẤT CHỢT
R 334.
BẤT CHỢT
Người
bất chợt đến
Rồi
bất chợt đi
Như
cơn mưa trái mùa không hẹn
Để
niềm vui không trọn vẹn
Biết
trao về nơi đâu ?...
Bất
chợt gặp nhau
Rồi
bất chợt từ biệt
Mà
sao vầng trăng tha thiết
Cứ
vằng vặc đêm thâu
Ngày
dài ai biết vì đâu
Cơn
mưa ngoài kia sao rã rích
Màn
đêm sao tĩnh mịch
Hàng
cây trên đồi đứng lạnh trong mưa
Bất
chợt một ngày như là rất xưa
Thời
gian đứng im
Một
thoáng quên, một thoáng nhớ…
Cơn
mưa trái mùa có làm ai bỡ ngỡ
Chùn
bước chân ra về…
(18g20 Thứ ba 26.9.2000)
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Bâng Khuâng Mùa Thu
r 334.
Bâng khuâng mùa Thu
Em sẽ gởi cho anh
Nỗi nhớ vàng như lá
Khoảng cách này xa quá
Biết có đến nơi không…
Như mưa rơi vào sông
Nỗi niềm không tràn được
Em từng mùa rét mướt
Em từng ngày hư hao
Mùa Thu lạc nơi nào
Hàng cây chiều trút lá
Nắng vàng hanh phố lạ
Nhớ một người xưa qua
Đưa người, không đưa xa…
Sao chẳng còn gặp lại
Chiều bâng khuâng đợi mãi
Mùa thu biền biệt đi
Hoàng hôn nhoà trên mi
Sương lạnh về phố núi
Và những tia nắng cuối
Gởi cả về cho anh!
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Bâng Khuâng Mùa Thu
Thơ: Hồ Thuỵ Mỹ Hạnh
Nhạc: Dương Thượng Trúc
Ca sỹ: Thuỳ Dương
Thực hiện Video: Mũ Nâu
https://www.youtube.com/watch?v=D6AzQmZu13s&t=8s
Thứ Ba, 17 tháng 10, 2017
Tình Yêu Trả Lại Trăng Sao *Nhạc: Lê Dinh
Khi Em Về Mùa Xuân - Nhạc
Vườn trăng
r333.
Vườn trăng
Gom trăng vương vãi bên thềm
Để mà thắp sáng đời thêm những rằm
Gom từ một thuở xa xăm
Để nghe một thoáng dư âm vọng về.
Mùa Thu thao thức canh khuya
Nên lá chưa úa đã lìa cành bay
Gom trăng trên mặt hồ đầy
Soi tình, tình đã hao gầy trong tim.
Thương ai trắc ẩn nỗi niềm
Đời còn dài mãi những đêm lặng thầm
Những điều ngỡ sẽ trăm năm
Bây giờ đã cách xa tầm tay em.
Chỉ còn mùa Thu lắng im
Chỉ còn lại gió bên thềm những khuya
Vườn trăng vắng bóng ai về
Ngày xưa đã đứng bên lề đời anh…
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
*Thế giới văn hoá/ Số 31 thứ năm 17.8.2006
Nỗi đau từ đây
Ngô Thụy Miên
Thứ Hai, 16 tháng 10, 2017
Mong Đợi Ngậm Ngùi… (Truyện ngắn)
R 45.
Truyện ngắn
Mong Đợi Ngậm Ngùi…
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Tùng nói Giáng Sinh anh sẽ về để dẫn
tôi đi chinh phục đỉnh Lang Bian, tôi “rú” lên trong điện thoại:
- Trời ơi! Anh khôn vừa thôi, anh hứa
như vậy chẳng khác nào nói chẳng dẫn em đi đâu cả. Làm sao em có thể leo lên
cái đỉnh núi cao 2.169 mét ấy chứ?
- Ủa! Anh tưởng em thích sương mù lắm,
mùa Đông mà leo lên trển thì tha hồ mà ngắm sương mù, thậm chí ngắm toàn thành
phố…
Tôi trề môi như có anh ở trước mặt:
-Xì! Chứ không
phải anh khoe khéo vì có lần anh là người đã về nhất khi cùng một nhóm bạn “chinh
phục” đỉnh núi này…
Tùng cười lớn làm tôi phải cầm điện
thoại đưa ra xa tai một chút vì sợ…tổn thương màng nhĩ do âm thanh lớn quá:
-…trúng tim đen rồi phải không, ông
già?
- Em nói như thần vậy, bà già…
Hừm! Anh không chịu thua tôi một lời,
may mà những điều anh “ăn thua đủ” với tôi rất…dễ thương!
Mùa Giáng sinh đến, đó là những ngày
giá lạnh của xứ sương mù. Và là những ngày rất ấm áp cho những đôi tình nhân.
Tùng về, dĩ nhiên là tôi rất hạnh phúc. Tôi và anh có cơ hội bên nhau khi anh
lãnh nhiệm vụ đi mua các thứ vật dụng để trang trí hang đá riêng cho gia đình.
Tùng rủ tôi đi cùng anh, phố rộn ràng đón bước chân vui. Mua sắm chẳng tốn bao
nhiêu thời gian, nhưng chúng tôi la cà quán xá, xong lại đi thăm các hàng cây
dọc đường xem có… mất cây nào so với trước không? Lang thang chán, anh nảy ra
“sáng kiến”:
- Phải về nhà để hoàn thành nhiệm vụ
được giao thôi em ạ. Nhân dịp này anh muốn em cùng về với anh để ra
mắt nhà chồng tương lai…
Tôi không bất ngờ, nhưng tôi còn ngại
nên từ chối:
- Em chỉ theo anh về khi mẹ anh phát
tín hiệu muốn thế.
Tùng cố thuyết phục tôi rằng mẹ anh đã
sốt ruột lắm rồi vì sự chậm trễ lập gia đình của anh, rằng mẹ rất chìu ý con
trai nên ý của anh là ý của mẹ. Con rắn yêu tinh thập thò trong suy nghĩ của
tôi không xui dại hái trộm trái cấm để… xơi, mà xúi tôi theo Tùng về nhà anh ra
mắt! Vì dù ngại nhưng tôi cũng sợ mất… cơ hội nên sau một hồi làm bộ làm tịch,
tôi gật đầu đi với anh.
Tôi cho rằng bất cứ một đôi nào yêu
nhau cũng mong mình được chiếm hữu người mình yêu làm của riêng. Mối tình của
tôi và Tùng đã chín mùi, cũng nên kết thúc bằng một cuộc hôn nhân tốt đẹp theo
mong muốn của hai đứa.
Nhưng niềm hoan hỉ trong tôi bị dập tắt
ngay khi vừa đến thềm nhà. Mẹ của Tùng đứng sẵn đó, khi vừa thấy chúng tôi bà
đã lên tiếng và vẻ mặt thì cau có tỏ ra hết sức bực tức:
- Mày đi đâu mà lâu
như vậy? Ngọc Loan đến chờ cả buổi mới vừa đi về. Chỉ có cái hang đá mà làm
mãi không xong. Mua gì thì mua một lần thôi, sao cứ mua từng
món để kéo dài thời gian ra như vậy. Làm cho ra làm, chơi cho ra chơi. Cô kia
là con nhà ai mà muốn rủ mày đi đâu thì đi không biết giờ giấc như thế?
Dù điếng cả người nhưng tôi phải bước
vào vì không thể lui ra được khi mẹ Tùng đã thấy tôi. Tôi khúm núm chào bà. Cảm
giác run sợ khiến tôi không dám ngẩng mặt lên nhìn ngay bà. Hai bàn tay tôi đan
vào nhau, đứng chôn chân một chỗ. Mẹ Tùng bỏ vào phòng trong, tôi vẫn chưa dám
rời vị trí của mình. Tùng cười gượng:
- Mẹ hay la vậy chứ tốt lắm, không có ý
gì đâu, em đừng sợ…
Tôi không thể nhếch môi lên được, chỉ
nhìn anh bằng cái nhìn trách móc. Giá như anh đừng cố bắt tôi về để…ra mắt gia
đình anh vào cái thời điểm không thích hợp như vậy thì có lẽ tôi đã tránh được
một tình huấn tiến thoái lưỡng nan như thế này. “Cô kia là con nhà
ai?...”, câu nói của mẹ Tùng như bà không biết tôi! Nhưng tôi hiểu
rằng bà không muốn biết đến mối quan hệ của anh và tôi để không công nhận thì
đúng hơn. Tôi nói nhỏ với anh:
- Chắc em nên đi về thì hay hơn, đừng
buộc mẹ anh phải có cách cư xử tệ hơn với em nếu bà còn thấy em ở đây…
Rõ ràng Tùng cũng có vẻ e dè, dù anh
vẫn cố trấn an tôi:
- Không sao mà, em cứ ngồi đi, chờ anh
một lát rồi anh đưa về…
Tôi lắc đầu:
- Còn muốn xảy ra gì nữa mà đòi đưa em
về. (Trầm ngâm một chút tôi hỏi anh)… Ngọc Loan là ai vậy hả anh?
Tùng có vẻ bối rối:
- À!...Là một người quen của gia đình…
- Mẹ anh có vẻ quan tâm đến người ấy?
Tùng lảng đi:
- Em giúp anh làm hang đá, cho mẹ thấy
sự khéo tay của em nhé…
Tôi lắc đầu:
- Em ngoại đạo lại vụng về, không dám
múa rìu qua mắt thợ. Mẹ anh đã không thèm nhìn vào chính mặt em rồi đó…
Tùng còn đang ngập ngừng thì mẹ anh lại
bước ra:
- Làm cho xong nhanh đi rồi sang giúp
Ngọc Loan làm hang đá cho nhà nó, trước sau gì cũng là người một nhà, phải cư
xử sao cho đẹp lòng người ta…
Thế là đã rõ. Tùng nhìn tôi như muốn
phân trần nhưng rồi im lặng cúi xuống. Tôi cảm giác như mình lạc vào một cánh
rừng và không biết lối ra. Tôi cũng thấy sợ ánh mắt của mẹ Tùng nhưng buộc phải
lên tiếng:
- Con xin phép bác con về.
Không có một lời nào muốn giữ tôi đứng
lại, tôi quay ra thật nhanh. Tùng dợm chân nhưng không bước theo tôi, tôi đã
nhìn thấy sự khiếp nhược của anh. Ý thức nhắc rằng tôi nên đi khỏi nơi không
bao giờ thuộc về tôi.
OOO
Tùng gọi điện thoại cho tôi nhiều lần,
nhưng thấy số máy của anh,
có một cái gì đó ngăn
tôi lại không bật máy để nghe. Tôi không có gì để giận hờn anh, chỉ cảm thấy
một sự hụt hẫng trong lòng khi đối diện với trắc trở mà tôi chưa bao giờ nghĩ
sẽ có trong tình yêu của Tùng và tôi. Buổi gặp mặt với mẹ của Tùng như một ám
ảnh không rời trong tâm trí, dù đó là điều không mong muốn nhưng
giúp tôi biết thái độ của gia đình anh đối với tôi. Nhân vật thứ ba đã xuất
hiện giữa Tùng và tôi mà có sự chấp nhận của mẹ anh. Cô ấy ra sao?
Có những ưu điểm gì mà chiếm được sự quý mến của mẹ anh? Khiến tôi trở thành
một kẻ đáng ghét trước bà trong khi tôi chưa làm gì sai cả. Nhưng điều tôi quan
tâm nhiều hơn là Tùng nghĩ gì về cô ấy?
Niềm vui trong tôi tắt ngúm, không còn
sự nao nức như khi Tùng chưa về. Mùa Đông thật buồn và lạnh lẽo như tâm hồn
tôi. Tôi mong lắm và cuối cùng Tùng cũng đến tìm tôi. Nhìn anh thẩn thờ, chán
nản:
- Em hãy kiên nhẫn chờ đợi anh thuyết
phục mẹ…
Tôi muốn giải toả thắc mắc trong lòng
nên hỏi thẳng anh:
- Có phải cô gái ấy là người mẹ đã chọn
cho anh?
Tùng ngập ngừng:
- Nhưng anh chỉ xem cô ấy như một người
em gái!
- Tình yêu có thể đến sau hôn nhân, nếu
người con gái ấy là người tốt, anh ạ…
- Em có ý gì?
Tôi gượng một nụ cười buồn:
- Không phải mọi chuyện trên đời đều
luôn theo ý mình, trong một trường nào đó, mình phải can đảm chuẩn bị tinh thần
để chấp nhận những việc không mong muốn. Anh đã từng nói với em rằng, mẹ đã hy
sinh quá nhiều để lo cho anh em của anh nên người như hôm nay. Và mọi xếp đặt
của mẹ chắc cũng vì nghĩ rằng như thế là đem hạnh phúc đến cho anh. Chỉ có điều
mẹ chưa hiểu về em…
-…Em có oán mẹ anh không?
Tôi lắc đầu:
- Không! Em cám ơn mẹ đã sinh anh để em
có một tình yêu rất đẹp. Chỉ đáng tiếc mẹ không cho em một cơ hội. Lại chọn
người kia, em không hiểu vì lẽ gì?...
- Đó là một gia đình theo đạo Thiên
Chúa từ nhiều thế hệ, những con chiên ngoan đạo, mẹ rất xem trọng điều này…
- Như vậy là em đã buộc tình yêu của
mình bằng một sợi dây gai góc! Sẽ đau đớn lắm nếu còn phải vùng vẫy để thoát
ra. Em vừa muốn có anh, lại vừa muốn anh đừng làm phiền lòng mẹ. Em phải làm
sao đây?...
Con đường chưa đến ngõ cụt, nhưng tôi
nhìn thấy sự yếu đuối của Tùng, liệu anh có thể cùng tôi đi đến đích. Anh thất
thểu ra về mà không nhắc lại lời sẽ đón tôi cùng đi lễ khuya ở nhà thờ, rồi
cùng về nhà anh dự réveillon như đã dự định trước đây. Mơ hồ trong tôi một sự
rạn nứt. Ngày mai thôi, chỉ một ngày nữa mà tôi thấy thời gian như đứng lại,
trói chặt trái tim tôi bằng nỗi âu lo, tê tái vô vàn.
Đêm Chúa sinh ra đời, tôi cùng nhóm bạn
của mình vòng quanh phố ngắm người ta có đôi, rồi tôi đến nhà thờ,
nơi tập trung nhiều giai nhân, tài tử và không ít người ngoại đạo như tôi.
Môi cứ cười mà lòng tôi chua xót lắm. Những người bạn đồng hành với
tôi hiểu nỗi lòng tôi, hiểu chung quanh tôi bây giờ là giá băng vây bủa. Họ
đứng cạnh tôi, im lặng cầm chặt bàn tay tôi khi thấy Tùng và những người thân
đi vào cổng nhà thờ. Người con gái ấy đi bên cạnh Tùng. Đứng trong ánh đèn mờ
khuất, tôi cố nhìn cô ấy, một khuôn mặt xinh xắn, tươi vui rạng rỡ. Chiếc áo
dài trắng thướt tha, cô đẹp như một thiên thần…
Tim tôi buốt lên một cảm giác khó tả,
nó đau nhói khiến nước mắt tôi trào ra, và tôi cứ mặc cho cảm xúc tuôn chảy.
Tôi nhớ câu “Những gì Thiên Chúa đã sắp đặt, loài người không được phân chia”.
Và có lẽ Chúa đã sắp đặt cho hai người ấy đến với nhau. Còn tôi từ khi
sinh ra đời tôi đã không đứng dưới chân Chúa để người ban cho tôi hạnh phúc với
người tôi yêu dấu. Khi yêu Tùng, tôi vẫn luôn tâm nguyện sẽ làm cho anh trở
thành người hạnh phúc nhất. Chỉ có điều giờ đây người song hành trên
đường đời với anh sẽ không phải là tôi. Tôi vẫn muốn người tôi thương mến đừng
bao giờ vướng lụy phiền. Dù từ nay với riêng tôi chỉ còn là những ước mơ
và mong đợi ngậm ngùi.
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
(Mùa
Đông 2012)
*Tạp chí Lang Bian Số 135 Tháng 12.2014