Thứ Sáu, 8 tháng 11, 2019

Giữ Lại Cho mình


r419.

Gi Li Cho mình

Đà Lạt bây giờ không biết ra sao

Những buổi chiều nắng có vàng mái phố

Phượng tím nở cho đầy nỗi nhớ

Anh có còn lang thang đường xưa.

 

Lòng em buồn như một cơn mưa

Như đêm rằm vắng vầng trăng sáng

Như yêu thương lùi vào dĩ vãng

Như ngày dài mà không có anh.

 

Những chiều buồn sương mù giăng giăng

Con dốc vắng bước ai về vội vã

Lối xưa vẫn hàng thông gầy trút lá

Mây bay về đâu đó cuối trời xa!...

 

Nhớ Đà Lạt, ôi! Nỗi nhớ thiết tha

Trái tim đập những nhịp đều khắc khoải

Em giữ lại trong lòng điều chưa nói

Cho riêng mình một chút…kỷ niệm xưa!

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

 


Hạnh Phúc Chông Chênh



r418

Hnh Phúc Chông Chênh

Bây giờ nơi em đã cuối Đông rồi

Nơi anh sống lại đang là cuối Hạ

Hai đất nước, hai khung trời xa lạ

Tình yêu không vượt qua nổi bến bờ.

 

Có phải là em đã quá mộng mơ

Khi muốn giữ một áng mây phiêu lãng

Tâm hồn em như đang mùa khô hạn

Trái tim thì đau đớn một tình yêu.

 

Xuân đang về trời đất vẫn hắt hiu

Ngoài khung cửa buồn ai mà trăng khuyết

Những trang thơ với ngàn câu tha thiết

Có điều gì em chưa thể nói ra…

 

Một tên người, một nhân dáng đã xa

Quá khứ đẹp hơn những gì em có

Một thời yêu rồi quay lưng chối bỏ

Hạnh phúc nào không lẫn một lần đau.

 

Đôi mắt buồn cất giấu những đêm thâu

Chiếc bóng lẻ vẫn từng đêm trên vách

Khoảng trời nào chia đôi bờ ngăn cách!

Ta với người, một hạnh phúc chông chênh…

Hồ Thụy Mỹ Hạnh