Thứ Ba, 25 tháng 10, 2016

MÙA THU BÂY GIỜ


r298.

Mùa Thu bây giờ

Rồi một hôm nào trời cuối Thu

Giăng mắc đồi cây áng mây mù

Có cánh chim chiều bay lạc lối

Đất trời hay hồn tôi hoang vu.

 

Đà Lạt trầm tư dưới sương mờ

Lá vàng từng chiếc lá bơ vơ

Người xưa xa vắng từ lâu lắm

Tôi biết chờ mong đến bao giờ.

 

Tình yêu theo gió bay đi rồi

Mùa Thu thật buồn trên mắt môi

Hiu hắt buổi chiều không chút nắng

Và mây bàng bạc không buồn trôi.

 

Chiều nay gió lạnh chuyển sang mùa

Vẫn vắng một người trên phố xưa

Trời buồn như báo cơn giông tới

Lòng ta cũng hình như chuyển mưa…

(Đơn Dương 12g thứ sáu 22.10.1999)

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

 

Người đầu gió

Nhạc: Hàn Châu


Hơn Cả Mùa Xuân - Truyện Ngắn

             

         R 9.

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

Hơn Cả Mùa Xuân

Truyện Ngắn

Sau những ngày đi học xa trở về, Đà Lạt càng trở nên thân thương gần gũi với tôi hơn. Mùa xuân dường như luôn có mặt vì màu sắc của muôn hoa. Chiều thứ bảy, những con đường có đông hơn thường ngày song vẫn giữ được sự yên ả, trầm lặng, đó là nét riêng của Đà Lạt.

Tôi và Vi chọn một chiếc bàn ở một góc quán cà phê Nam Giao. Địa điểm thuận lợi có thể quan sát những người đang đi dưới đường, cả những người sắp bước vào quán cả hai mặt sau  và trước.

Đây là nơi hẹn của Vi và người bạn của cô, mà ngay hôm vừa về Đà Lạt tôi đã nghe kể:

-Vi quen Tuấn Khanh trong chuyến đi thực tập ở thành phố, nhưng hôm nay anh ấy mới có dịp lên đây. Tuấn Khanh gọi điện thoại báo sẽ ghé nhà thăm nhưng Vi ngại chưa cho đến nhà vì sợ mấy đứa em tinh nghịch chọc ghẹo.

-Nhưng tại  sao lại có mặt Uyên trong cuộc hẹn đó chứ?

-Vì có bao giờ Vi hẹn hò với ai như thế này đâu, Vi sẽ không dám đến đó một mình, nếu Uyên không giúp Vi thì…

Tôi biết bạn tôi là một cô gái hiền lành kiêm cả tính nhút nhát, Vi ít giao thiệp và điều ít có với một cô gái xinh đẹp, dịu dàng như Vi là cô chưa hề có người yêu. Khi nghĩ đến điều ấy tôi mới thấy rằng cần đi với Vi, ít ra là ủng hộ việc Vi tiếp xúc với một người bạn trai, biết đâu sẽ tốt hơn cho cô. Vậy là tôi đột nhiên dễ dãi chấp nhận làm người thứ ba trong cuộc hẹn của Vi chiều nay.

Vi không giấu được sự nôn nao, bồn chồn:

-Mình đến sớm hơn, Tuấn Khanh có nghĩ  là mình nôn nóng gặp lại anh ấy?

-Giữ đúng hẹn mới là điều cần thiết, chứng tỏ mình là người tự trọng.

Vi vẫn lo lắng:

-Nhỡ Khanh không đến?

-Điều đó sẽ giúp chúng ta hiểu Tuấn Khanh là người như thế nào.

-Uyên hãy kể một chuyện gì đó cho Vi nghe cho đỡ sốt ruột, à! Hay là chuyện của Uyên và người ấy …, Hai người quen nhau trong trường hợp nào?

Tôi vắn tắc:

-Trong dịp sinh nhật một người bạn, Uyên đã gặp Khanh Tuấn ở đó…

-Khanh Tuấn ư? Hay nhỉ, “chàng” của Vi lại là Tuấn Khanh! Tuấn làm gì?

-Anh ấy học y khoa năm cuối.

-Uyên đã “ra mắt” gia đình Tuấn chưa?

-Anh ấy chưa bao giờ mời Uyên về nhà, đó là một gã chúa hờn hợt. Mà Uyên cũng chưa vội tìm hiểu gia đình Tuấn, trừ khi anh ấy tự kể…

-Khanh thì lại khác, anh ấy mail cho Vi và hay kể về gia đình, có vẻ chân thật lắm. Anh ấy có một người anh trai và một cô em gái, ngành kiến trúc mà anh ấy đang theo học là ước mơ từ khi còn nhỏ…

Vi ngừng kể:

-Kìa Uyên, anh ấy đã đến.

Mắt tôi cũng vừa chạm ngay một người đang bước lên bậc tam cấp đầu tiên. Chiếc áo khoác màu rượu chát…quen thuộc. Tôi thảng thốt:

-Khanh Tuấn!

Vi quay lại hỏi:

-Uyên nói gì?

Vẫn còn trong ngỡ ngàng, nhưng kịp giữ được bình tỉnh, tôi nói:

-Không! À… Uyên nói anh ta đã đến rồi đó.

Tim tôi đập mạnh, tôi biết tôi không thể nào tự chủ được lâu trong tình huấn này, không thể nhầm lẫn được, đúng là Khanh Tuấn dù anh đã “ngụy trang” bằng chiếc kính cận. Không chần chờ, tôi đứng bật dậy trong khi Vi vuốt lại tóc và ghé mắt nhìn vào chiếc gương nhỏ trong chiếc ví cầm tay. Thấy tôi đứng lên, Vi tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi:

-Kìa! Uyên định đi đâu vậy?

Tôi cười gượng :

-Nhiệm vụ của Uyên đến đây là xong, Uyên không thể ngồi lại làm …kỳ đà cản mũi. Vi phải thông cảm cho Uyên. Chúc Vi một buổi chiều thật vui vẻ.

Tôi quay bước không đợi Vi nói lời nào. Tốt nhất tôi nên tạm thời lánh mặt không cho Khanh Tuấn biết quan hệ bạn bè của tôi và Vi. Ra khỏi thềm mặt sau của quán. Tôi rảo bước thật nhanh. Về nhà ư? Nhà Vi và nhà tôi gần nhau, lỡ họ đưa nhau về thì tôi biết lánh đi đâu? Tim tôi se lại, tôi không ngờ Tuấn lên Đà Lạt với một cái hẹn như thế trong khi anh biết tôi cũng đang có mặt tại đây. Như vậy có nghĩa là từ trước đến giờ anh chỉ đùa giỡn với tình yêu của tôi.

Tôi ứa nước mắt, biết tính sao đây? Khi tôi đã nhìn thấy hạnh phúc rạng rỡ trên khuôn mặt Vi. Làm sao tôi có thể đập vỡ mộng mơ đầu tiên của người bạn gái mà tôi vô cùng quí mến này. Chỉ còn một cách là đành im lặng để Vi trọn vẹn niềm vui với người bạn mới gặp. Rồi tôi sẽ gặp riêng Tuấn ở Sài Gòn, tôi sẽ cho anh biết tôi đã nhìn thấy tận mắt sự phản bội của anh và không bao giờ tôi chấp nhận sự dối trá đó. Còn bây giờ bằng mọi cách tôi phải tránh gặp Tuấn trong những ngày anh có mặt tại Đà Lạt, chuyện của tôi sẽ được giải quyết nhưng không phải là ở đây.

OoO

Khi bóng tối đã ôm choàng thành phố, tôi mới lững thững trở về, đôi chân mỏi rã rời vì đi quanh phố. Những người trong gia đình không biết tại sao tôi đóng chặt cửa phòng. Tôi nằm vùi và cảm thấy tâm hồn lên cơn sốt.

Vừa sáng Vi đã hớt hải chạy sang:

-Uyên đi đâu mà cả buổi chiều hôm qua Vi và anh Khanh sang tìm hai lần…

Tôi cười héo hắt:

-Lâu mới về phải đi thăm bạn bè. Còn Vi, cuộc gặp gỡ vui vẻ chứ?

Vi vô tư kể:

-Anh ấy hiền, ít nói nhưng vui tính lắm. Khi về nhà Vi có đưa ảnh của Uyên cho anh ấy xem, anh ấy khen “Bạn của Vi  mignon quá…”

Tôi quắc mắt:

-Hắn dám nói vậy sao?

-Xinh thì người ta khen xinh, có gì mà không dám…

Tôi thầm nghĩ  “Hắn giả vờ không biết mình, đểu đến thế là cùng…”. Vi làm sao biết được cảm giác của tôi? nên cô tự nhiên nói :

-Khanh còn có ý mời Uyên cùng đi chơi với tụi mình hôm nay. Vi cũng muốn vậy nên sang báo cho Uyên biết để chuẩn bị…

Tôi  ngắt lời Vi, gắt to:

-Thôi đủ rồi!

Vi tròn mắt ngạc nhiên:

-Uyên hôm nay làm sao vậy? Có gì bực bội nói cho Vi biết đi .

Tôi phải làm sao đây? Tuấn muốn tôi chứng kiến cảnh anh phản bội tôi như thế nào ư? Vi làm sao biết tôi đau đến chừng nào nhưng cố im lặng :

-Uyên xin lỗi, Uyên hơi khó chịu trong người. Với lại Tuấn Khanh có biết Uyên là ai mà bày đặt mời …

Vi vội phân bua :

-Vi đã kể về sự thân thiết của tụi mình thế nào Khanh mới có ý rủ Uyên  chứ. Với lại Vi cũng muốn Uyên biết Khanh để sau này về Sài Gòn có dịp gặp nhau…

-Ờ! Phải đó, hãy nói với Khanh rằng qua tết Uyên còn trở lại Sài Gòn, chuyện gặp nhau không khó khi đã biết nhau như vậy. Tiếc rằng chiều hôm qua Uyên không thể ngồi lại để nhìn cho rõ mặt anh ta .

Tôi mỉm cười với ý nghĩ đắc thắng, Vi vẫn vô tình:

-Được! Vi sẽ chuyển lời.

-Khanh có nói đây là lần thứ mấy anh ta lên Đà Lạt không?

-Rất nhiều lần, nhưng hồi đó chưa quen Vi.

Tôi nhếch môi cười:

-Anh ta thành thật chứ?

Vi cau mày nhìn tôi:

-Nghi ngờ là xui người ta phản bội mình, Uyên vẫn nói vậy mà.

Tôi muốn nói với Vi “Anh ta là một người vui nhộn, tính tình hờn hợt , giao thiệp rộng, bạn bè hàng tá, anh ta học Y Khoa chứ không phải là Kiến trúc, cũng chưa từng lên Đà lạt trước đây, và điều đáng nói anh ta là Khanh Tuấn!” Nhưng sự hồn nhiên vui vẻ của Vi đã ngăn tôi.

Khi Vi ra về rồi, còn lại một mình tự nhiên tôi cuống quít, căn phòng quá hẹp không đủ cho tôi hối hả bước chân. Tôi hình dung đến Tuấn và Vi, họ trông xứng đôi lắm. Không biết nơi nào sẽ đón bước chân họ sáng nay, Vườn Hoa thành phố, thác Cam ly, hồ Than Thở hay Vallée  D’amour? Ánh nắng sẽ chan hoà trong niềm vui của họ.

Tim tôi rên xiết trong lồng ngực, dù sao tôi cũng chỉ là một con người bình thường với trái tim yêu và lòng ích kỷ của một đứa con gái, nên có tự vỗ về mình cách nào, tôi vẫn cảm thấy khó chịu khi nghĩ Tuấn và Vi đang sánh bước bên nhau.

OoO

Mùa Xuân không có ý nghĩa gì với tôi.Chưa bao giờ tôi nôn nóng chờ đợi chuyến trở lại Sài Gòn bằng lúc này, cuối cùng thì nó cũng đến, tôi vui vẻ nhận quà và thư của Vi gởi Tuấn Khanh. Chuyến xe tốc hành mang tôi vào thành phố, không dối lòng rằng tôi rất buồn, cái cảm giác của một cuộc chia lìa sắp xảy ra cứ làm tôi nhói lên.Tôi không nghĩ rằng tình yêu của tôi đang đi về phía có một kết thúc đáng buồn như vậy. Không phải tôi xem tình bạn của tôi dành cho Vi lớn hơn tình yêu của tôi dành cho Tuấn, nhưng tôi chọn cách rút lui êm đẹp trong mối tình đã rất sâu đậm trong lòng tôi chỉ vì tôi không thể chấp nhận được sự lừa dối, tôi không thể tha thứ dù đó chỉ là sai lầm nhất thời của Tuấn đi nữa. Hành trang vỏn vẹn có cái túi xách và gói quà Vi gởi. Tôi lầm lũi xuống bến, tự nhiên tôi muốn khóc.

Tiếng máy xe ngừng lại bên tôi trong tiếng ồn ào mời khách của những người chạy xe ôm. Tôi bất ngờ nhận ra Tuấn:

-Lên anh đưa về.

Không ngờ gặp Tuấn sớm thế. Tôi thầm nghĩ “Kẻ bắt cá hai tay đây rồi”. Tôi cố giữ thái độ bình thường, nhưng vẫn không làm sao tự nhiên như trước nữa.

-Cái gì mà nhìn trừng trừng vậy? Một tháng qua không nhắn cho anh một lời, gọi thì em không nghe máy. Tưởng như em đã biến khỏi cuộc đời này rồi chứ.

Anh thản nhiên nhỉ? Vậy thì tại sao tôi lại không nhập một vai để xem Khanh Tuấn diễn vở kịch gì? Tôi im lặng một lúc trước khi ghé ngồi sau Tuấn, anh cho xe chạy chậm :

-Anh đoán là em sẽ vào, nên mấy ngày nay cứ ra đón. Em biết không? Anh buồn lắm khi mọi người xuống xe hết mà không có em.

Nếu bình thường thì câu nói của Tuấn sẽ làm tôi vô cùng xúc động và tôi sẽ không ngại tìm một câu nói chất chứa tình cảm để đáp lại anh, song tất cả giờ đây đã thành vô nghĩa và tôi muốn chấm dứt ngay cái trò giả dối này.

-Em chưa muốn về nhà, chúng ta tìm một chỗ nào đó, em muốn nói chuyện này với anh, không biết anh có muốn nghe không?

-Dĩ nhiên là anh rất thích, trừ chuyện em báo tin là em sắp lấy chồng.

-Cũng có thể sau chuyện này em sẽ lấy chồng thật.

-Lấy anh ư?

Tôi gắt :

-Anh không nên đùa như thế.

-Ai dại gì đùa. Anh nói nghiêm chỉnh đó chứ .

-Hừm!...

Tuấn tấp xe vào một quán nước. Khoá xe xong, anh giành xách giùm tôi chiếc túi xách. Tìm một chiếc bàn trong góc quán, anh gọi hai ly cam vắt:

-Có chuyện gì thì em nói ngay đi, anh nóng lòng muốn biết lắm đây.

Nhìn vẻ mặt thản nhiên của Tuấn, tôi đâm ra lúng túng, tránh ánh mắt của anh, tôi lần tay vào túi xách lấy ra lá thư của Vi, đẩy đến trước mặt anh, vừa liếc xem thái độ của anh :

- Đáng lẽ em mang đến tận nhà, nhưng tiện thể gặp anh ở đây, em gởi…

Tuấn cầm lá thư lên đọc:

- Thảo Vi Đà Lạt! Ai vậy nhỉ?...

Tôi trố mắt nhìn Tuấn, anh đóng kịch chắc cũng cỡ như lúc Vi đưa ảnh của tôi cho anh xem lúc ở Đà Lạt. Tim tôi đập mạnh như bước hụt chân mất thăng bằng, bỗng nhiên tôi nghẹn lời:

- Anh không biết Vi thật sao?

Tuấn cau mày:

- Làm sao anh biết được, còn em sao biết Tuấn Khanh? Em biết nó là em trai của anh từ bao giờ vậy? Tên này gớm thật, mới đi Đà Lạt có mấy bữa mà đã có người gởi thư, vậy mà ở nhà ai cũng bảo “ông” hiền…

Tôi sửng sốt vì điều vừa nghe:

- Anh nói sao? Em trai của anh ư?...

Tuấn gật đầu:

- Em sinh đôi, tụi anh giống nhau lắm. Khác cái nó cận nặng, con mọt sách mà, tính tình  thì lại cẩn thận, làm việc gì cũng đàng hoàng đâu ra đó nên ở nhà nó được ông bà già tin tưởng hơn anh.

- Sao trước giờ em không nghe anh nói đến người em trai của anh?

- Nói làm gì? Từ từ rồi cũng biết mà…

Tôi thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nghe Tuấn kể:

-…Lấy cái kính ra nhìn nó hệt anh, thậm chí bạn của anh đến nhà tìm anh, gặp nó ngỡ là anh liền vồn vã nói đủ thứ, chờ cho tên kia nói xong, nó mới từ tốn nói “Tôi không phải là Tuấn, tôi là Khanh !”. Tên kia lần sau gặp lại than thở “Mày hại tao, hôm trước mày đi đâu? Làm tao gặp Khanh cứ tưởng là mày…”. Nó thản nhiên “Vậy à? Thì hôm nay cũng vậy, tôi là Khanh …”. Từ đó bạn anh đến gặp ngay anh vẫn hỏi có Tuấn ở nhà không?

Tôi bật cười:

- Vậy là hôm đó em cũng gặp Khanh.

Tuấn ngạc nhiên:

- Hôm nào?

Tôi mỉm cười, niềm vui vỡ ra trong lòng:

- Lúc khác em sẽ kể anh nghe…(Tôi lấy lại lá thư của Vi) còn lá thư này, giờ thì em thích trao tận tay Khanh cho anh ấy bất ngờ.

- Còn chuyện em định nói với anh là chuyện gì? Hổng lẽ vào đây để nói chuyện của “chúng nó” à?

Tôi bối rối quay đi, nắng Sài Gòn không làm tôi khó chịu như thường ngày. Nắng làm tâm hồn tôi ấm. Tình yêu sau biến cố bao giờ cũng đậm đà hơn. Tôi cảm thấy hạnh phúc và bằng tất cả sự dịu dàng có thể, tôi nói thật nhanh:

- Em muốn nói, em nhớ anh!

(Đơn Dương 20.11.1991)

H Thy M Hnh

Như lá rơi bay -nhạc




Như lá rơi bay
Thơ: Hồ Thụy Mỹ Hạnh.  
Nhạc: Trần Hữu Bích. 
Ca sĩ Thu Trang


Thứ Hai, 17 tháng 10, 2016

Một Thoáng Mùa Thu

r119.

Mt Thoáng Mùa Thu

Em đi về trời thoáng mưa bay

Những giọt ngắn, dài giăng giăng trên phố

Con đường nào có bước chân hạnh ngộ

Mùa Thu đi rồi có nhớ đến hàng cây

 

Những chiếc lá vàng theo gió rơi đầy

Một chút hương thời gian không giữ được

Mưa cao nguyên vẫn từng chiều rét mướt

Ngõ đi về bơ vơ quá chân ai

 

Gió lang thang hôn nhẹ tóc dài

Mùa Thu đi qua vẫn còn ở lại

Những giọt mưa bay, những bông hoa dại

Cho ai đó lặng thầm bên khung cửa làm thơ

 

Cho ai ngồi đan những mộng mơ

Một chút hương bay lẫn vào đôi mắt

Chiều đi qua sương mù lạnh ngắt

Em đi về khe khẽ gọi Thu ơi!...

(11g35 Thứ Tư 21.5.1992)

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

 

Một Thoáng Mùa Thu

Thơ:Hồ Thụy Mỹ Hạnh.
 NhạcTrần Hữu Bích. 
Ca sĩ Khánh Ngọc
 


 

Làm Sao Cắt nghĩa - Truyện ngắn

 

 R  8.

Truyện ngắn

Làm Sao Ct nghĩa.

Hồ  Thụy  Mỹ  Hạnh

Thế là chúng tôi giận nhau, à không! Phải nói rằng tôi giận họ mới đúng, mặc dù tôi là người “chủ động” trong việc giận hờn này, tôi vẫn thấy rằng tôi là người buồn nhất, bởi vì tôi trở nên lẻ loi trong khi họ có đôi. Họ là ai ư?

Đây, ảnh của họ đây, các bạn hãy xem. Người đứng bên trái có mái tóc dài mượt mà ấy là Lan. Người đứng bên phải có nụ cười duyên dáng với chiếc răng khểnh là Hương. Còn người đứng giữa, ấy chết! Không phải là con trai đâu, tôi. . .đó!

Không nói các bạn cũng đoán biết chúng tôi thân nhau lắm. Sự thân thiết lâu dài do chúng tôi sống cùng một khu phố, lớn lên bên nhau, học cùng một lớp, biết bao là kỷ niệm. Rồi không biết từ lúc nào tôi nảy ra một  ý nghĩ, tôi không thích một kẻ nào chen vào giữa chúng tôi, nói trắng ra là không đứa nào được có người yêu. Vâng! Không ai có thể san xẻ tình cảm mà chúng tôi đã có công xây dựng . . . lâu đời như vậy. Chưa nói vướng vào yêu đương phức tạp lắm. Tôi nói điều này với Lan và Hương, họ cùng nghĩ như tôi, vậy là chúng tôi cùng nhau “tuyên thệ”...

Thi đại học cả ba đều... “Out”. Tôi chọn cách nhanh gọn là đi học nghề. Còn Lan và Hương tiếp tục ôn tập chờ năm sau thi lại. Vì phải lên đường tầm sư học nghề nên tôi phải đi xa.

Trong một lần về thăm nhà tôi thấy họ không còn quấn quít với tôi như trước nữa, phải chăng vì xa mặt nên cách lòng? Thay vì phải khắn khít với nhau sau những ngày không gặp thì họ lại có vẻ như thờ ơ với tôi.

Không chần chờ, tôi vội tìm hiểu nguyên nhân. Đầu tiên tôi đến nhà Hương, vừa đến nơi tôi đã biết ngay điều tôi muốn biết khi thấy Hương đang ngồi tiếp bạn trai (tim tôi  nhói lên) một gã mà thoạt nhìn tôi đã mất cảm tình, quần áo thẳng nếp, tươm tất trông thật  “mướt”, ồ! Tôi không nói rằng tôi thích những anh chàng ở…bẩn! Song mày râu nhẳn nhụi như vậy thường “đểu” lắm, đàn ông con trai phải “bụi” một chút. Anh ta là sinh viên ư? Sinh viên càng phong trần càng hay chứ sao!

Tôi khựng lại trước hình ảnh đó. Trao cho Hương một cái nhìn mà chỉ có nó mới hiểu ý nghĩa, tôi quay đi thật nhanh trước khi nụ cười xã giao của gã kia kịp tắt trên môi.

Chả lẽ mà tôi khóc? Nếu ai đã từng bị phản bội thì sẽ hiểu tâm trạng của tôi lúc đó.

Không vội về nhà, tôi thẳng đến Lan để trút sự bực tức này cho nó. Nhà Lan cách nhà tôi mấy căn nhưng bức tường cao và cánh cửa sắt làm nên sự cách biệt với các nhà trong xóm. Tôi bấm chuông, Lan ra mở cổng. Tôi nhíu mày nhìn nó, một vẻ khác thường nào đó ở bạn tôi, khuôn mặt đã được trang điểm nhẹ, tóc xõa trên vai thay vì buộc gọn gàng như thói quen, quần áo cũng kiểu cách hơn, tôi nghĩ bụng “Lan đẹp làm sao...”

Tôi bèn hỏi ngay:

- Mày đi đâu mà  maquiler đẹp vậy?

Lan cười bẽn lẽn:

- Ở nhà sửa soạn một chút không được sao?

Tôi lách người qua cổng, vừa buộc miệng:

-Tao mới đến nhà Hương.

Lan bước sau tôi:

- Có nó nhà không? Sao mày không rủ nó tới đây luôn?

Câu hỏi “trúng tủ”, tôi đáp ngay:

- Nó có bồ mày ạ! Tao thấy tên ấy đang ở đó (Tôi gừ trong cổ họng)…hừm! Quá thật…

- Ồ! Chuyện nhỏ, đó là quy luật, ai lớn lên mà lại chẳng...

Tôi quay phắt lại, hơi lớn tiếng:

- Mày nói sao? Thế mày đã quên lời “tuyên thệ” xưa kia của tụi mình rồi ư?

Lan xoay vai tôi đẩy đi:

- Cần khai tử lời thề trẻ con ấy đi.

Tôi tức tối, vùng vằng:

- Tao tưởng nói ra mày sẽ nghĩ như tao, ai ngờ...

- Thật ra tình yêu có gì xấu?

- Không xấu mà chín mươi chín phần trăm cứ yêu là đau khổ?.

- Tại vì có kẻ lạm dụng tình yêu để làm chuyện không tốt, chứ thực chất của tình yêu không phải vậy, thật ra...

Câu nói của Lan chưa dứt thì bàn chân tôi đã đặt vào bục cửa, tôi tròn mắt lên nhìn về phía bộ ghế salon màu đỏ thẩm sang trọng. Trời ạ! Không phải một mà đến...hai gã con trai đang ngồi ở đó. Một gã đang ôm đàn rải những âm thanh trầm  vào không gian vốn rất yên tĩnh của căn phòng. Một gã ngồi ngã đầu trên yên ghế nhả những vòng khói tròn nối nhau bay lên như một tên sành sỏi, ăn chơi thứ thiệt. Lan mỉm cười (chắc là ngượng) nhìn tôi. Còn tôi do dự không biết có nên vào hay không, thì Lan đã đẩy tôi đến ghế, rồi giới thiệu:

- Anh Tuấn, anh họ của Lan. Còn đây là anh Vĩnh, bạn của . . . Lan ở Sài Gòn lên chơi, đây là An Thy bạn học của em...

Tôi nhếch môi cười lấy lệ chào họ. Thôi vậy là hết thật rồi! Hương và Lan đã có người yêu. Thảo nào...tôi than thầm. Vậy mà lúc nào tôi cũng tưởng họ chỉ nghĩ đến tình bạn của chúng tôi thôi. Tôi liếc nhanh gã có tên là Vĩnh, thấy ghét chi lạ. Quần jean bạc, áo khoác rộng thùng thình, ngón tay vàng vì nhựa thuốc lá, lại còn thêm bộ ria mép nữa chứ, nhìn cái mặt sao mà...đểu! Anh ta là nghệ sĩ điêu khắc ư? Nghệ sĩ là phải làm ra vẻ phong trần sao? Cứ tươm tất, mày râu nhẵn nhụi thì càng hay chứ sao. Còn gã anh họ của Lan nữa. Gớm! Đeo kính trắng làm ra vẻ trí thức đấy. Gã đang kể chuyện khôi hài làm Lan và Vĩnh cười thoải mái, còn tôi cứ bậm môi, cố nín không thèm cười.

Tâm trí bận suy nghĩ nên tôi không biết rằng tôi cứ nhìn chằm chằm vào đĩa bánh ngọt trên bàn, đến khi nó chuyển động và tiếng của Tuấn làm tôi giật mình đánh thót một cái:

- An Thy ăn bánh đi chứ...

Tôi nhát gừng đáp:

- Cám ơn, tui hổng ăn.

- Tên An Thy nghe lạ và hay…

- Tại lúc nhỏ tui đen nhẻm y than, nên má tui nói lái luôn lại là An Thy!

Vĩnh xen vào:

- Con gái nước da bánh mật thường có duyên.

Tui liếc xéo hắn, không thèm hưởng ứng câu nói, mãi một lúc lâu tôi mới kiếm được lý do để rút lui. Từ giã ra về, lòng tôi nặng trĩu một nỗi buồn.

OoO

Tôi lánh mặt Hương và Lan từ hôm đó với sự giận dỗi khó giải tỏa. Họ cứ đến tìm tôi, lại còn dắt cả Tuấn và Vĩnh theo như cố tình trêu tức tôi. Đã thế còn giả vờ như hối hận lắm, lần nào cũng viết để lại mấy dòng giải thích, phân trần mong tôi hãy hiểu họ.

Lòng tôi cũng có phần dịu lại, song cứ nghĩ đến tình bạn của chúng tôi đã bị hai tên đáng ghét kia xen vào san xẻ, thì tôi lại hậm hực.

Lan và Hương vẫn kiên trì tìm tôi, và một lần bất ngờ nên tôi đã không kịp lánh đi:

- Còn tìm tao làm gì nữa?

Hương khoe răng khểnh ra:

- Tao cho là giận chừng đó đủ rồi.

Lan ôn tồn hơn:

-Cứ cho là tụi tao có lỗi đi (Lan chìa tay ra) bắt tay hòa nhé, coi như tụi tao đã xin lỗi mày...

Tôi giấu tay ra sau lưng, im lặng. Hương xen vô:

-An Thy làm mặt “ngầu” xinh chẳng kém...làm mặt “ kênh” Lan nhỉ?

Tôi nén cười:

- Tao không giỡn với tụi mày đâu nghen.

- Tui tao cũng không đùa. Anh Tuấn nhận xét về An Thy cũng y như mày vậy đó Hương.

Hương hỏi, vẫn giọng cợt đùa:

- Ảnh nhận xét sao? Nói lẹ nghe coi.

- Ảnh nói bạn của Lan nhìn ngổ ngáo vậy nhưng ảnh cho rằng bản tính của cô bé rất…dễ thương!

- Rồi sao nữa?

- Ảnh thắc mắc sao An Thy giận tụi mình, tao bèn kể vậy...vậy đó.

- Rồi ảnh nói sao?

- Ảnh lăn ra cười, nhưng đây mới là điều tao muốn  nói. Có vẻ anh chàng “để ý” An Thy hay sao  ấy, cứ hỏi  thăm  nó hoài...

Nghe vậy tôi la toáng lên:

- Tao ứ thèm nghe chuyện bịa.

- Vậy thì nghe chuyện thật đây, mày sắp hết hạn thăm nhà, tụi tao sẽ đãi mày một chầu vào ngày mai. Xin trân trọng thông báo với mày, đó là nhã ý của anh Tuấn.

Tôi chớp mắt:

- Lại bịa, “ông” Tuấn sao biết tao sắp đi?

- Có quan tâm, có biết! (Lan cong môi lên)

Hương chặc lưỡi:

-Tao nghi anh Tuấn mày bị coup de foudre quá.

Lan nháy mắt, gật gù:

-...đâu  đó! tao cứ nghe ổng hát “I love you more than I can say…”, rồi còn cái vụ cứ rủ tao qua nhà An Thy chơi nữa chớ, tao đòi hối lộ, ổng nói...

Tôi cảm thấy nóng bừng hai má, bèn ngắt lời Lan:

- Tao hổng giống tụi mày, vắt mũi chưa sạch mà bày đặt.

Hương cười rũ rượi:

- Mặt đỏ lên rồi kìa , tín hiệu khá đấy. Đừng vội tuyên bố, trời sẽ trả báo khi gặp đối tượng nghe chưa.

Tôi nguýt mắt:

- Hổng sợ đối tượng, đối voi gì ráo.

- Điều đó cứ chờ khắc biết.

Trêu tôi chán, hai đứa mới chịu về. Màn đêm ôm trùm khu phố nhỏ, những vì sao lấp lánh như những viên kim cương trên nền trời đen thẳm. Không gian yên ắng. Tôi hướng mắt sang nhà Lan, đêm nay sao tôi không nghe tiếng đàn văng vẳng? Lòng chợt thấy bâng khuâng, khắc khoải, không biết bao giờ Tuấn về thành phố nhỉ? À! Có gì đâu, vì tôi thích...nghe tiếng đàn ấy thôi mà.

(Đơn Dương 4.4.2008)

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

-Việt Nam Nhật Báo (California) Số 5545 Thứ Bảy 26.4.2008