Thứ Hai, 9 tháng 11, 2015

Đôi Bờ Mênh Mông -Nhạc.




Đôi Bờ Mênh Mông
Thơ:
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Nhạc&Phối khí: Trần Hữu Bích
Ca sĩ:
Thu Trang
                      http://www.youtube.com/watch?v=SbLvcwDSepw

 

Tiếng Chuông Từ Điện Thoại

r243.

Tiếng  Chuông T  Đin Thoi

Mỗi  buổi tối em vẫn chờ nghe

Tiếng chuông vang lên từ điện thoại

Và đầu dây bên kia là giọng nói

Ấm trầm của anh…

Em cứ mong một ngày qua nhanh

Một ngày không buồn, không vui, không gì cả…

Sau nhịp sống bộn bề, hối hả

Em lại được nghe anh

Lại được nghe lời an ủi, dỗ dành

Để khoảng cách giữa chúng ta không còn nữa

Dù chỉ mình em với ánh trăng ngoài song cửa

Em vẫn không hề cô đơn

Nhưng bỗng…

Một ngày, một ngày, rồi một ngày dài hơn…

Những buổi tối tiếp theo bao buổi tối

Không còn tiếng chuông reo từ điện thoại

Sự im lặng mà ngỡ phá tan được không gian

Sự im lặng báo một giấc mơ tàn

Hạnh phúc chợt biến thành bọt nước!

………………….......

Em một mình uống nỗi buồn say khướt

Trái tim đừng đau nữa, trái tim ơi!...

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

 

Nửa hồn thương đau

Phạm Đình chương

https://youtu.be/2XHw9xZSv6g?si=jWbJSjkPKpjNtMe4


Thành Phố Mùa Xuân


r242.

Thành Ph Mùa Xuân

Gom vào đây chút nắng vàng

Chút hương trong gió của ngàn hoa tươi

Và cho môi nở nụ cười

Cho mây trắng khắp bầu trời xanh trong.

 

Lắng sâu một nỗi chờ mong

Chút hơi lạnh cuối mùa Đông tàn rồi

Hoa mai nở khắp núi đồi

Đón mùa Xuân đến bồi hồi trái tim.

 

Vườn Xuân rộn rã tiếng chim

Không gian như cũng lắng chìm vào thơ

Ta như lạc vào cõi mơ

Hoàng hôn Đà Lạt  nắng mờ chân mây.

 

Gió về đánh thức hàng cây

Thành âm vang khúc nhạc say lòng người

Có gì quyến luyến trong tôi

Chân đi hồn vẫn không rời cao nguyên.

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

*Lâm Đồng Cuối Tuần Số 5/2008 Thứ Sáu 11.1.2008

Mùa Xuân lá khô

Trần Thiện Thanh

 https://youtu.be/4uZ_ya7yvmo?si=ceyij--GQPqscQUZ

 

Chiếc Lá Cuối Cùng



r241.

Chiếc Lá Cui Cùng

Có chiếc lá mùa Thu

Bơ vơ còn sót lại

Trong chiều Đông ngần ngại

Rơi bay vào thơ tôi.

 

Mùa Thu đã qua rồi

Dư âm còn đâu đó

Chiều nay qua trước ngõ

Một người như… rất quen!

 

Những chiều sương mờ hoen

Mùa Đông chừng đến sớm

Chiếc lá vàng thấp thỏm

Tiễn một mùa bâng khuâng.

 

Chỉ còn những dấu chân

Ngoài thềm đời lặng lẽ

Như lá vàng rất khẽ

Rơi mơ hồ trong tôi.

 

Vàng rực bên lưng đồi

Muôn đoá Quỳ đã nở

Ra về ai bỡ ngỡ

Đường dài ơi! Đường dài…

(20g Thứ Sáu 14.11.1997)

Hồ Thụy Mỹ Hạnh