Thứ Sáu, 20 tháng 11, 2020

Cơn mê tính ái

CƠN MÊ TÌNH ÁI 

Nhạc Tuấn Hải

Hồ Thụy Mỹ Hạnh is singing

https://www.youtube.com/watch?v=eDPAcFBaVVQ&feature=youtu.be


 

Chờ Một Điều Không Đến

 


r446.

Chờ Một Điều Không Đến

Tôi chờ đợi một ngôi sao băng

Để gởi một điều ước

Một điều mà khả năng tôi không thực hiện được

Một điều mà tôi không có

Hoặc có mà đã mất từ lâu

Tôi đợi….

….và tìm trong đêm sâu

Trên bầu trời thăm thẳm kia

Một vệt sáng loé lên

Rồi vụt tắt….

Tôi chờ đợi một điều không có thật

Như chuyện của anh và tôi

Như những gì chưa mất mà đã nhạt phai rồi

Nỗi niềm hằn sâu vết cứa!

Tôi chờ đợi một điều không đến như lời hứa

Những điều không có trong tầm tay

Biển trời mênh mông

Còn tôi chật hẹp nơi này

Trăm năm! một đời quên lãng…

Tôi chờ đợi trong đêm một đóm sáng

Lóe lên báo hiệu tin vui

Dẫu biết điều ấy đã qua rồi!

(19g40 Thứ Ba 31.1.20170

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

 


Dran Trong Hoài Niệm (Tùy bút)


R 72.

Tùy bút.

Dran Trong Hoài Nim

 Hồ Thụy Mỹ Hạnh

Dran xưa đã bị đẩy lùi vào trí nhớ của những ai còn hoài niệm. Tôi là người đã ôm giữ những gì người Dran đi xa và bỏ lại. Và thiết tha nhớ như mọi thứ đều khắc sâu trong lòng.

Ghi lại vài nét từ trong trí nhớ về Dran ngày tôi còn trẻ. Ngoài những đường trong các xóm, thì Dran chỉ có vài con đường được đặt tên. Đường Trần Lưu Dzư (Nay là Lê Lợi) là tuyến đường chính của thị trấn nên không ngớt xe từ Sài Gòn ra, Đà lạt xuống. Từ Nha Trang, Phan Rang lên.  Từ đèo Dran xuôi xuống, thì Hội Đồng Xã và Phân Chi Khu của xã Lạc Nghiệp là đầu đường Trần Lưu Dzư hiện ra với hai dãy nhà không bề thế nhưng tất cả là quán, tiệm với đầy đủ các thứ phục vụ cho nhu cầu đời sống cho dân địa phương và cho các thôn, xã lân cận. Sông Dran là điểm cuối con đường Trần Lưu Dzư. (Rồi  tiếp nối theo quốc lộ 20 xuôi xuống đèo Ngoạn Mục…)

Rẽ vào đường Nguyễn Công Trứ (Nay là đường Nguyễn Trãi) ngay đầu đường có giếng nước cung cấp nước gần như cho toàn thị trấn, ở đó không bao giờ vắng người với chiếc gầu thả xuống rồi múc lên dòng nước mát ngọt, họ đổ  vào đôi thùng thiếc gánh đi về các ngả. Đường Nguyễn Công Trứ về đêm là điểm đến của nhiều người vì có rạp chiếu bóng Cộng Hòa, những bộ phim luôn hấp dẫn bọn trẻ chúng tôi được chiếu trên màn ảnh rộng. Thỉnh thoảng có đoàn cải lương đến hợp đồng diễn vài đêm. Các nghệ sĩ nổi tiếng thời đó đều đã đến Dran và có mặt trên sân khấu của rạp Cộng Hòa. Đường Nguyễn Công Trứ có vẻ sầm uất hơn đường Trần Lưu Dzư vì cũng có nhiều tiệm quán và chợ Lạc Nghiệp lại ở đây. Cũng con đường Nguyễn Công Trứ về khuya, khi sự náo nhiệt đã lắng xuống, thì những bước chân hoang của ai đó lại thích lang thang để nghe những cành khuynh diệp lao xao thì thầm trong gió đêm. Ngọn đèn đường vàng võ không đủ soi nỗi buồn hay niềm vui còn in dấu lại trên đường vắng.

Và đường Hai bà Trưng thường yên tĩnh nhưng luôn đón bước dạo chơi của bầy thiếu nữ. Ở sân nhà ai đó có trồng Dạ Lý Hương tỏa mùi thơm ngát mà sau mấy mươi năm vẫn còn đi vào thơ tôi:

Trong đêm khuya thanh vắng

Hoa âm thầm tỏa hương

Những chùm hoa nở trắng

Khiến lòng ai vấn vương.

Dran ngày tôi trẻ, tôi biết có nhiều chị mà khi nhắc đến chữ giai nhân thì được điểm tên. Còn có nhiều chàng trai hào hoa cùng các thiếu nữ thanh lịch nữa, giờ đây nhiều người đã xa xứ hoặc còn ở lại quê nhà thì cũng ngoài lục tuần. Có ai nhớ Dran ngày ấy? Lên đèo Dran nhìn xuống thung lũng, thị trấn của tôi hiền hòa, thơ mộng dưới sương mù ban mai và sau những tán thông. Hồ Danhim xanh biếc một góc trời đẹp như một bức tranh mà thiên nhiên đã vẽ tặng cho Dran.

ooo

Nhà của tôi. Một căn nhà cũ xưa lỗi thời so với sự hiện đại ngày nay, nên có lẽ hợp hơn nếu tọa lạc ở ngoại ô. Tôi thích sự yên tĩnh của miền quê, nhưng tôi lại hiện hữu ở nơi gọi là phố. Nhưng dù sống ở một nơi nào thì với cánh cửa thường xuyên khép tôi đều cảm nhận sự tĩnh lặng như nhau. Đã nhiều năm ẩn mình giữa chốn đông người. Thế giới của tôi chìm trong phôi phai. Hàng ngày lo sắp xếp mớ chữ trong đầu ra trang giấy, chỉ có chỗ ngồi là quen thuộc. Chỉ có chồng bản thảo với nhiều nội dung chưa được kết thúc là quen thuộc. Tôi mặc kệ thời gian trôi đi, để rồi có lần bước ra ngoài khung cửa khép, tôi thảng thốt như Từ Thức từ thiên thai trở về thấy mọi cảnh cũ đã đổi thay không còn một dấu tích xưa nào. Dran không còn dấu vết gì của ngày tôi trẻ, vì phải nhường chỗ cho sự phát triển trong thời đại mới với nhà cao, phố rộng như các thành thị khác. Dran bây giờ nhiều đường được mở, mọi căn nhà trong xóm nhỏ đều thành “mặt tiền” vì có đường nhựa trước nhà. Vui với sự vươn mình của thị trấn nhưng lòng tôi bâng khuâng, hối tiếc như người tình bội bạc từ xa trở về, tìm dấu tích yêu thương mà khi có trong tầm tay đã không bao giờ biết ghi nhớ, để rồi khi muốn tìm thì đã bị khuất lấp bởi thời gian. Nên bây giờ giữa khoảng lặng vô cùng tôi muốn ôm Dran xưa vào lòng, hỏi rằng con hẻm nhỏ dưới mái hiên của dãy nhà người Hoa trong xưởng cưa còn không? Nơi mà ngày trẻ tôi thường có những buổi chiều cùng bạn bè xin đi nhờ để ra bờ sông “chơi” với cây Cầu Sắt xe lửa (Khi ấy đã vắng những chuyến tàu…) mà tôi ví đẹp như Cầu Tràng Tiền!

Không phải ai cũng mang trong lòng sự hoài niệm về những dấu tích xưa. Người ta sẽ khó tiến về phía trước khi cứ ngoái nhìn lại phía sau. Thế nhưng sự nhớ tiếc khiến tôi cứ phân vân giữa trước mặt và sau lưng nên phải đứng ở điểm dừng lại mà hoài niệm quắt quay.

Rồi  tôi cũng phải tiến về phía trước dù chậm, để không bị bỏ lại giữa hành trình cuộc sống. Để không bị đứng lại với vùng ký ức đã phủ đầy rêu phong với những mảng màu sẫm tối rời rạc, mà ký ức như một xâu chuổi bị đứt tung vương vãi cùng khắp trong tâm hồn khó lòng kết nối lại nguyên vẹn như vốn dĩ của nó, nhưng sẽ không bao giờ mất đi trong trí nhớ của tôi. Dran ơi…

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

(5:28 PM Tuesday February 11, 2020)



         Trẻ Dallas (Texas) số 1203 Thứ Năm 6.3.2020 


Thứ Bảy, 7 tháng 11, 2020

Anh Còn Nợ Em (Karaoke HTMH)


 

Khi Ta Về


r445

Khi Ta V

(Tặng các Y, bác sĩ BV PNT Đà Lạt)

Khi ta về sẽ nhớ lắm hàng cây

Ngoài cửa sổ vi vu đêm trở gió

Ngọn đèn mờ hắt hiu hành lang nhỏ

Và dưới kia thành phố ngủ say rồi.

 

Thời gian thì dài quá như ngừng trôi

Ta nằm nghe cơn đau trong thân thể

Căn phòng bệnh bao nhiêu ngày vẫn thế

Nhốt đêm dài trong bóng tối lặng im.

 

Khi ta về nắng có rớt bên thềm

Cho ta nhặt hong mùa đông đã tới

Bầu trời khuya những ánh sao vời vợi

Như muôn ngàn ngọn nến sáng lung linh.

 

Khi ta về sẽ nhớ những bình minh

Mặt trời thức chiếu ánh hồng rực rỡ

Không gian lạnh, màn sương còn bỡ ngỡ

Mà đất trời sao vẫn thấy cô liêu…

 

Khi ta về sẽ nhớ những buổi chiều

Ngoài cửa sổ hoàng hôn buông vội vã

Bệnh viện chìm vào bóng đêm yên ả

Ta lại nằm chờ giấc ngủ đi hoang…

 

15 ngày! Thân ta ngỡ mỏi mòn

Thời gian tưởng như dài hơn thập kỷ.

(BV PNT Đà Lạt 30.11 – 14.12.2016)

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

 


Mười năm yêu em

(Hát karaoke: Hồ Thụy Mỹ Hạnh)

https://youtu.be/s6VYBtwrglk?si=dUwtFXtn7TnNburT


Gởi Về Miền Trung

 


r444.

Gi V Min Trung
Tôi cứ ngồi mong gió, mong mưa
Mong cái lạnh đầu mùa mau đến
Để lãng mạn làm thơ, để mộng mơ bên cửa sổ
Thì nơi ấy trong cơn mưa đổ*
Trong cái lạnh theo về cùng bão tố
Đồng bào tôi bên cái chết cận kề.
Nước ngập bốn bề
Nước cuốn trôi tất cả…
Khắp nơi đưa tin cơn lũ đang tàn phá
Tôi chợt thấy mình vô tâm.

Thôi đừng đếm tháng, đếm năm
Đếm lá mùa Thu…
Bên cạnh những cuộc đời thăng trầm, khốn khổ
Những mái nhà xiêu đổ
Trẻ con hồn nhiên còn biết đau vì thiên tai…

Dù họ là ai!
Cũng là đồng bào nghèo của tôi đang lâm nạn
Cầu xin đừng mưa giông, đừng nắng hạn.
Chỉ biển chết đã đủ làm đau đớn một miền Trung!
(Dran Chúa Nhật 16.10.2016)
Hồ Thụy Mỹ Hạnh

*14-15.10.2016 lũ lụt lớn ở Hà Tĩnh và các tỉnh miền Trung

* Bão 12/ 2017 Khánh hòa  

VĨNH BIỆT…

 

443

VĨNH BIỆT…

Anh Lã Anh Dũng cựu SVSQ Khoá 29 VBQGVN.

Đời người như cát bụi

Đến để rồi phải đi

Trần gian là cõi tạm

Sao lệ ta ướt mi!

 

Những bất công, gian truân…

Mất một người tranh đấu

(Anh bỏ lại cuộc đời

Vợ hiền, con yêu dấu.)

 

Trời Cao Nguyên vẫn khóc

Mấy mươi năm không nguôi

Ngày anh về trường cũ

Dấu xưa giờ ngậm ngùi.

 

Hãy ra đi bình yên

Cõi trời thênh thang gió

Hãy tung Cánh Dù thiêng

Hỡi người Alfa Đỏ.

 

Thay cho lời tiễn biệt

Ngày anh về hư vô

Những tình thân bỏ lại

Giữa cõi trần sóng xô…

(Dran 22.6.2016)

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

*Lã Anh Dũng từ trần ngày 5:15 (Giờ Úc Châu)Thứ Tư 22.6.2016)