Thứ Hai, 15 tháng 8, 2016

Con Đường Xưa



r287-

Con Đường Xưa

Để làm đẹp thành phố

Người ta chặt tất cả những bụi Cúc Quỳ

Quanh những con đường tôi vẫn hay đến đó.

Con dốc như ngủ yên trong chiều lộng gió

Những bông Quỳ vàng hiu hắt, vừa kiêu sa…

Làm chùn chân người khi chợt ngang qua

Làm ai lang thang đường dài không mỏi.

 

Những hàng đèn xua tan bóng tối

Những loài hoa muôn màu đã được trồng lên

Tôi đi giữa đêm mông mênh

Rực sáng trên cao hàng đèn cao áp

Lòng tự hỏi nhưng không tìm ra lời đáp

Có ai nhớ nơi đây đã từng là thung lũng hoa vàng…

 

Con đường sau khi khai quang

Vần thơ tôi trở nên lạc lõng

Nhớ quá vầng trăng khuya soi bóng

Giờ tìm đâu khi phố rực  ánh đèn

Và nhớ  nơi này có một người rất quen!...

(16g15 Thứ bảy 13.3.1999)

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

Văn nghệ Trẻ số  38 19.9.1999

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét