Thứ Hai, 9 tháng 6, 2025

Ngày ấy phải đến (Truyện ngắn 102) Đơn Phương Thạch Thảo

 


x103

Truyện ngắn

Ngày ấy phải đến

Đơn Phương Thạch Thảo

Chị Lộc đang đứng nhìn trời hiu quạnh thì thấy một chiếc xe giao hàng vừa dừng lại trước nhà cô Ánh, rồi vài người khiêng một bộ salon to vô nhà cô. Vài người hàng xóm hiếu kỳ bước lại nhìn:

- Ôi đẹp quá…sang quá!

Cô Ánh hãnh diện nói:

- Ông xã tui mừng sinh nhật cho tui đó, có hai chục triệu chớ nhiêu…

Cô Diệp là người có tánh gió chiều nào theo chiều ấy, trước mặt ai cô cũng vuốt ve, ngọt ngào:

- Bà là nhất rồi, quà này mới thiết thực nè, tặng bông hoa làm gì.

Cô Ánh nghe vậy cười:

- Bộ ghế cũ còn tốt nhưng tui thích bộ này nên ổng phải chiều tui, nếu tự ý thì ổng mua nữ trang tặng chớ bông hoa là cái thá gì…

Chị Lộc mỉm cười khi nghe cuộc đối thoại từ những người láng giềng của mình mà chị cho đó là một cách sống “ảo”,  bởi vì chị dư biết họ không giàu có, kể cả chị cũng thế, tất cả đều thu nhập ở mức trung bình. Nhưng cách sống của họ và chị rất khác nhau, chưa bao giờ chị chi tiêu cao hơn thu nhập, thứ gì thật cần thiết thì chị mới rót hầu bao. Chị biết cô Ánh dễ dàng có ngay thứ cô muốn vì ở thị trấn này có bà Thư là người chuyên cung cấp bất cứ thứ gì người đến với bà cần, bà bỏ tiền ra mua theo yêu cầu của khách, sau đó thì cho họ trả góp với lãi suất cao, một hình thức cho vay nặng lãi, nhưng người ta không nghĩ tới điều đó, mà đổ xô đến nhà bà Thư để mua góp vì cho rằng không phải bỏ tiền một lần mà có, nếu ai không có tiền trả đủ ngày, bà Thư sẽ cho vay tiền mặt để góp tiếp cho bà?! Cô Ánh là một trong những khách hàng giúp cho bà Thư mỗi ngày một giàu lên.

Chị Lộc vừa quay vào nhà thì một cô hàng xóm khác tới gõ cửa:

- Cô Ánh bán rẻ bộ ghế salon còn mới lắm. Em không đủ tiền, chị cho em mượn thêm một ít…

Chị Lộc lắc đầu:

- Tui đâu có tiền, mọi thứ đã đâu vào đó nên cũng chật vật lắm…

Biết chị Lộc không muốn cho mượn nên cô hàng xóm không vui nói:

- Chị không có tiền thì ai có! Xóm này nhiều người mắc nợ, còn chị thì có nợ ai đâu.

- Vì tui không đua đòi ai có gì thì mình phải có nấy. Với tui cái gì rẻ mà không cần thiết tui cũng không mua…

Cô hàng xóm châm biếm:

- Nhiều người có tiền mà không dám xài, chết có mang theo được đâu!

Chị Lộc thản nhiên:

- Ai thì tui không biết, chứ tui chỉ sợ sống mà túng quẫn khi cần phải vay mượn rồi không có khả năng trả, chứ đã chết thì cái thân còn bỏ, tiền của là phù du tiếc làm gì. Tui cũng không có thói quen nhìn vào túi người khác rồi cho rằng họ nhiều tiền trong khi không thấy gì!

Cô hàng xóm ra về với vẻ bất mãn. Chị Lộc không phải người chưa từng giúp người khác, bất đắc dĩ chị cũng phải cho người quen của chị mượn tiền khi họ gặp chuyện quá cần thiết như đau bệnh, nhưng sau đó thì rất khó trong việc thu hồi, có khi mất luôn bạn nếu chị đòi. Vì vậy chị kỹ lưỡng trong việc đưa tiền cho ai mượn. Chị quan niệm họ cũng thu nhập như mình hoặc có khi còn hơn, nhưng không biết tiết kiệm để phòng khi rủi ro, có việc cần lại tới mượn số tiền chị tích cóp thì thật là vô lý, lòng tốt phải đặt đúng chỗ và đó là lý do nhiều người quen không thích chị vì cho rằng chị ích kỷ. Mặc kệ, chị cứ theo kế hoạch của mình mà làm, chị không cần thể hiện “đẳng cấp” bằng sự phô trương như người khác, dĩ nhiên nhờ đó chị cũng có một số dư kha khá và điều chị thấy mình sung sướng là đêm ngủ không gặp ác mộng bị nợ dí sau lưng...

Chị Lộc cũng mong người chung quanh sống như chị, nói theo người xưa là “liệu cơm gắp mắm”. Nhưng chị không phung phí lời khuyên cho ai khi biết họ thích hưởng thụ dù có điều kiện hay không. Ai muốn du lịch, chỉ cần báo cho bà Thư một tiếng là có xe tới nhà đón đi, thậm chí quần áo đẹp và tất tần tật bà Thư cũng cung cấp đủ, khi về sẽ trả góp! Cái cảnh buổi chiều bà Thư tới những nhà mua hàng của bà để thu tiền trở thành rất quen thuộc, ai trễ hẹn thì bị bà phàn nàn la lớn tiếng. Nhưng không đáng sợ bằng những thanh niên đòi nợ thuê cho “dịch vụ” cho vay không thế chấp đã xuất hiện ở vài nhà! Họ hung dữ khi ai sai hẹn, họ vẽ sơn lên vách nhà, đổ keo vào ổ khóa khi “con nợ” lánh mặt không có ở nhà.  Cuối cùng thì nhiều chị em là tín đồ của mua sắm, xài sang mất khả năng trả nợ.

Một buổi sáng cô Diệp vào nhà chị Lộc với vẻ mặt hớn hở:

- Cô Ánh trốn đi rồi. Vừa nãy em tới nhà thấy chồng cổ tiếp tới mấy chủ nợ, có người xiết đồ đạc trong nhà. Đứa con thì nhịn đói đi học…

- Sao biết cổ trốn đi?

- Thì nợ dí mấy ngày nay rần trời chị không nghe sao?

- Việc nhà ai nấy biết, tui không để ý!

Cô Diệp chặc lưỡi tỏ vẻ thông thạo:

- Em biết trước sau gì Ánh cũng vỡ nợ. Cứ mượn tiền người này trả cho người kia, lãi mẹ đẻ lãi con chịu sao cho thấu. Ông chồng thì nhu nhược…

Chị Lộc nhíu mày:

- Dạo trước tui thấy cô khen ngợi vợ chồng họ lắm, sao giờ nói khó nghe vậy?

- Thì khen cho vui thôi, chứ em cũng biết cổ “nổ” như pháo,  giờ thì hết “chảnh”…

Với cô Diệp thì chị Lộc nghe cũng không tin hết, biết cũng không nói, vì cô ưa tỏ ra  hiểu biết hơn người nên chị Lộc thường không tranh luận dù cô nói mặt trời mọc ở phía Tây. Người tốt ít khi dẻo miệng, họ nói những lời thẳng thắn đôi khi không hợp ý người khác, còn cô Diệp thì ngược lại nên chị ngại trò chuyện vì không khéo khi cô bước ra khỏi cửa chuyện sẽ “biến dạng” khác đi. Chị Lộc không hưởng ứng câu chuyện, chị nghĩ ngày ấy phải đến với những người như cô Ánh, tuy nhiên chị không thích cách cô Diệp tỏ vẻ hả hê khi người hàng xóm của mình “lâm nạn”, chị cũng xem thường tánh ưa buôn chuyện của người đứng trước mặt mình. Thấy chị Lộc không nói gì nên cô Diệp bèn rút lui rồi hấp tấp sang nhà khác. Chị Lộc chép miệng nghĩ “Nếu không phải là hàng xóm, thì giao thiệp với người như cô ấy mình sẽ bị hạ thấp nhân cách mà thôi!”.

Những ngày le lói của cô Ánh đã qua, giờ mà cô không trốn đi thì thế nào cũng bị chủ nợ loi cho lé. Chuyện của người ta chị Lộc không muốn bình phẩm, nhưng chị nghĩ cô Ánh đã cài sai cái nút đầu tiên, muốn sửa phải mở và cài lại từ đầu, chị mong cô ấy sẽ hiểu ra điều đó.

Chị Lộc thấy mừng vì mình biết cân bằng cuộc sống! Ít ra thì cũng nắn được mình vào cái khuôn của sự mẫu mực, rồi chị nhắc mình “Phải nhìn người ta để biết kềm chế những ham muốn vượt quá khả năng, tiết kiệm bây giờ thì không bị túng quẫn ở ngày mai!”

Ooo

Chị Lộc thấy bé Diễm con của Ánh đứng trước nhà với vẻ mặt buồn xo. Từ khi xảy ra “biến cố”, chị tránh hỏi thăm má nó vì ngại con bé mặc cảm, nhưng chị thấy tội nghiệp nó, tội nghiệp cả chồng của cô Ánh vì chị biết anh ta rất hiền lành, là người hết mực sống vì gia đình, anh ta chiều vợ bất chấp đúng sai, nhưng đàn ông hiền quá cũng không hẳn là tốt, trong hoàn cảnh này, anh ta đã chịu đựng những điều ngoài ý muốn một cách tự nguyện khiến vợ quen thói ỷ lại nên thừa thắng xông lên được voi đòi... Hai Bà Trưng! Cớ sự hôm nay có một phần lỗi của anh ta. Người chồng dù giỏi kiếm tiền nhưng nên nhà, nên cửa thì không thể phủ nhận vai trò rất quan trọng của người vợ nếu biết tính toán, sắp xếp chu đáo trong ngoài, vậy nên việc ổn định trong gia đình phần lớn thuộc về vợ. Ngược lại thì sẽ như…gia đình cô Ánh! Đàn ông là cái nhà thì đàn bà phải là cái cửa, cửa lỏng lẻo thì trộm khuân hết đồ đạc thế thôi.

 Chị bước tới cạnh bé Diễm hỏi:

- Mấy bữa nay ai nấu cơm cho con ăn?

- Dạ, ba con đặt cơm trước khi đi làm.

Rồi như chờ dịp để nói ra, nó mếu:

- Má mới gọi điện thoại cho con, má nói đang ở nhờ nhà bạn, vì vậy không thể ở lâu. Con mong má về lắm, con nghe ba nói sẽ có cách giải quyết giúp má. Con ghét bà Thư, tại bả mà má con đổ nợ!

Chị Lộc choàng tay qua vai nó an ủi:

- Bà Thư không thể nhét tiền vào tay nếu má con không muốn, do má con không tính trước mới có hậu quả này nên đừng trách người ta. Còn bây giờ chuyện đã xảy ra như thế cũng là bài học để má con biết chọn cách sống khác trong tương lai. Con có cần cô giúp gì không?

Diễm lắc đầu:

- Con cám ơn cô. Ngày mai ngoại con sẽ lên đây, có ngoại thì má con sẽ can đảm trở về…

Chị Lộc gật gù:

- Vậy là tốt rồi, con cũng cố lên đừng ủ dột như thế, phải tỏ thái độ tích cực để tạo động lực tinh thần cho ba con nữa. “Sau cơn mưa trời lại sáng” con phải tin rồi sẽ ổn.

Bé Diễm cười buồn.

- Dạ con biết rồi!

Chị Lộc nháy mắt với Diễm:

- Biết rồi thì cười cho cô xem nào. Cười bằng mười thang thuốc bổ!

- Dạ ai cũng nói con có da có thịt nên con sợ… thuốc bổ lắm!

Nói vậy nhưng Diễm cũng bật cười vì thấy chị Lộc hài hước lé mắt nhìn nó. Những đám mây trắng như tuyết nổi bật trên bầu trời xanh dịu mắt. Chị Lộc chỉ tay lên đó:

- Vẻ đẹp kia được trời công bằng chia đều cho mọi người dù đứng ở bất cứ đâu trên mặt đất, nhưng người ta cứ loay hoay tìm vị trí đẹp để nhìn lên nên mới khổ, con hiểu không!?.

- Ơ… con không hiểu! Nhưng mấy ngày nay ra đường ai thấy con cũng xầm xì, con mắc cỡ lắm, sau này lớn lên con sẽ không bao giờ làm giống má con!

- Lời khen không nâng được ta lên, thì lời chê cũng không thể hạ ta xuống. Nên đừng để tâm trạng lệ thuộc vào dư luận. Con chỉ cần sống sao cho đàng hoàng là được…

Diễm nhoẻn miệng cười, nó thấy nhẹ nhỏm như trút được gánh nặng trong lòng khi tiếp xúc với chị Lộc. Nó nhớ đến câu “Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng” mà nó đã học, nên cần thiết những người tốt bao nhiêu thì cũng cần thiết tránh xa người xấu bấy nhiêu. Chỉ mấy ngày qua mà Diễm như “trưởng thành” hơn rất nhiều so với tuổi...

Nó rụt rè nói “Con rất muốn làm bạn với cô, cô có cho phép con không?”.

Đơn Phương Thạch Thảo


Anh còn nợ em

Nhạc: Anh Bằng

https://youtu.be/Ll2ZDM-pg2M?si=hAxVm1SMx6LOZS0T

Thứ Hai, 2 tháng 6, 2025

Vỡ mộng (Truyện ngắn110)

 


r110.

Truyện ngắn

 Vỡ mộng

Đơn Phương Thạch Thảo

 

Đám dạm ngõ của Thương, con gái của bà Thu diễn ra bằng một bữa tiệc nhỏ. Đàng trai với lý do quá xa xôi nên chỉ tham dự vài người, dù vậy bà Thu cũng rất vui mừng khi nghe con gái cho biết đó là một gia đình giàu có ở Hà Nội, điều đó được thể hiện ở sợi dây chuyền như chiếc xích trên cổ bà mẹ và nữ trang bà đeo đủ những nơi có thể đeo, người cậu là cán bộ nghỉ hưu, ông ngồi dựa ghế ưỡn cái bụng phệ, gát tay lên thành ghế cho thấy mấy chiếc nhẫn vàng và chiếc lắc to bản trên cườm tay múp míp của ông. Lần đầu tiên gặp mặt, bà Thu thấy hình thức của sui gia tương lai nổi trội hơn mình quá nhiều nên cũng có chút e ngại, kiêng nể, bà cứ “Dạ…dạ…” khi phía đàng trai bàn tính những việc cần cho đám cưới sắp tới. Dù sao họ cũng đến nhà, có nghĩa là họ chấp nhận con gái bà làm dâu nên không có gì lo lắng nữa. Biết con gái rồi đây phải đi xa đến một nơi không họ hàng thân thuộc, bà cũng lo lắng, nhưng đó là gia đình giàu thì bà cũng yên tâm Thương không phải cơ cực khi làm dâu là mừng trước đã. Bản chất vốn thật thà, bà Thu lại không có điều kiện tìm hiểu về gia thế của nhà sui, nên qua hình thức của họ bà nghĩ rằng con gái của bà đã gặp may.

Còn phía đàng trai đã tận mắt thấy gia cảnh của bà Thu, họ không biết bà có của chìm, của nổi gì không? Nhưng ngôi nhà theo lối kiến trúc có lẽ hàng trăm năm trước mà bà Thu được thừa hưởng của tổ tiên ngày nay đã quá cũ. Những miếng gạch bát tràng ở nền nhà đã có vài chỗ nứt vỡ, ra gian sau trần thấp ám khói bếp, ngôi nhà rất rộng thuộc loại nhà cổ, không giống với những gì mà con trai của họ nói. Mẹ chú rể tỏ vẻ khinh khỉnh, vẻ mặt không vui nghĩ “Vậy mà thằng Dục nói nhà họ khá lắm, có trang trại nuôi gà, có cơ sở thu mua nông sản, té ra là thế này đây!”.

Bà Thu thấy thái độ của bà sui thì cũng chột dạ, nên dễ dãi chấp nhận đề nghị của nhà trai. Do xa xôi, mọi sắp xếp cho đám cưới cần giản tiện, họ sẽ liên lạc qua điện thoại, ngày đón dâu chỉ một mình Dục vào đón Thương, rồi cả hai sẽ ra Bắc để tổ chức tiệc cưới. Thời nay đâu còn cái vụ “Áo mặc sao qua khỏi đầu!” nữa, thời trang ngày nay phần nhiều áo không có nút nên chui qua đầu luôn, nên con cái muốn sao cha mẹ chiều vậy, hơn nữa đòi hỏi, làm khó dễ nhau làm gì, sau này con mình làm dâu họ trút giận lên con dâu thì chỉ khổ cho con gái mình thôi, bà Thu cố nuốt cục nghẹn qua cổ.

Ngay sau đó bà Thu cho sửa gấp ngôi nhà, đó là một việc trước đây bà không nghĩ tới vì điều kiện không cho phép, giờ là lúc bà cần có một chút tương xứng với sự giàu có của nhà trai. Ngôi nhà được nâng cao mái, lát gạch mới, sơn phết lại. Nhưng cứ làm mới phần này thì lại thấy không hợp với phần cũ kia, nên cứ sửa tiếp tục. Cuối cùng khi ngôi nhà tạm xong thì số vốn bà Thu để dành phòng khi bất trắc đã hết, còn vướng thêm một số nợ. Thương an ủi:

- Má đừng lo, khi con nhận tiền mừng cưới sẽ gởi vào cho má trả nợ.

 Ooo

Nhưng đám cưới không diễn ra vì từ ngày đàng trai ra về, họ không liên lạc gì với gia đình bà Thu. Dục cũng block luôn FaceBook của Thương, nơi là nhịp cầu để hai người biết nhau trước đó. Thương không có cách nào liên lạc với Dục để biết lý do sự im lặng kia, gọi điện thoại trực tiếp cho Dục thì chỉ toàn nghe báo số máy ngoài vùng phủ sóng. Thương chỉ có vài tấm hình đã lấy xuống từ FaceBook của Dục được nàng lưu trong điện thoại từ khi hai người còn “tình nghĩa mặn nồng”, đó là hình Dục ngồi trên xe phân khối lớn với dáng vẻ sành sỏi, là hình Dục chụp trước ngôi nhà rộng lớn sang trọng mà Dục nói là nhà của anh ta, là hình Dục chụp trước một công ty mà anh ta nói mình là trưởng một phòng ở đó. Thương cũng có nhiều tấm hình khi có dịp đi chơi đâu đó, toàn cảnh đẹp và cũng sang không kém, đặt biệt có vài tấm chụp lúc nàng ở trại nuôi gà (Vì đó cũng là nơi nàng làm việc), tất cả đều được  post lên Facebook của nàng. Khi mới quen Thương đã lỡ nói dối nhiều điều với Dục, rằng gia đình nàng là chủ trại nuôi gà, rằng nàng có thân nhân ở nước ngoài sẽ cho vốn làm ăn khi nàng lấy chồng, tương lai của nàng nghe có vẻ sáng rực. Vì Thương đơn giản nghĩ trên không gian ảo, thì cần gì phải nói thật, cứ bịa ra hào quang tỏa sáng cho người ta lóa mắt chơi, ai biết đâu mà lo! Nhưng Dục nghe thế đã không bỏ lỡ cơ hội để tiến nhanh, tiến mạnh đến trái tim của Thương, vì tin mình may mắn gặp được cô gái không đẹp lắm, nhưng có sẵn cơ ngơi sau này khỏi lo bon chen kiếm sống, cưới vợ thì cưới liền tay, Dục thúc dục gia đình phải gấp rút vào Nam. Còn Thương cũng vội vàng đón nhận cái gọi là tình yêu từ Dục, một chàng trai ăn nói ngọt ngào, nàng đã quen với những buổi trò chuyện qua video chat hàng đêm với Dục. Anh ở đâu trên khung trời ảo? Thương vừa đau vì bị tình yêu chối bỏ, vừa mất mặt với xóm giềng vì cái đám dạm tưởng đâu mở đầu cho cuộc hôn nhân…phây bút định. May mà hai người chưa có nhiều kỷ niệm, chưa kịp có dịp gặp riêng nên không xảy ra điều đáng tiếc, nhưng Thương tức tối vì những lời hứa gió bay của Dục. Nàng quyết tâm phải một lần ra Hà Nội để tìm Dục, dù biết “…tìm người như thể tìm chim…”.

Ooo

Nàng đi tìm dấu chấm hết của cuộc tình không có thật, nỗi ấm ức làm nàng không yên nên phải thực hiện chuyến đi. Thương đã tìm đến con đường nhỏ mà nàng biết có nhà của Dục, nàng cứ đi lên, đi xuống vì nàng không biết chính xác số nhà, khó hy vọng gặp được người muốn gặp, nàng chỉ chú ý đến những căn nhà bề thế, không biết ngôi nhà nào là của gia đình Dục! Định bỏ cuộc thì nàng bị người đàn ông khệnh khạng vì cái bụng phệ đang đi tới tông sầm vào, không biết ông ta bận suy nghĩ gì mà không thấy Thương, nàng cũng đang dáo dác nhìn lên các bảng hiệu giữa dòng người đông trên vĩa hè nên không tránh được ông ta. Ngẩng lên nhìn Thương bất ngờ nhận ra khuôn mặt quen thuộc nàng đã gặp cách đây không lâu, đó chính là người được giới thiệu là cậu của Dục trong đám dạm của nàng. Thương bối rối nhưng kịp trấn tĩnh lại vì biết ông ta không thể nhận ra nàng vì chiếc mũ rộng vành, kính mát che gần nửa khuôn mặt, nửa còn lại cũng không lộ vì nàng đeo khẩu trang. Thương lí nhí xin lỗi rồi vượt nhanh qua ông ta, giả vờ dừng lại ngắm một cửa hiệu vừa quan sát, sau đó nàng quay lại đi theo ông ta với một khoảng cách ngắn.  Sau mấy ngày quanh quẩn dạo ở khu vực này, sáng nay nàng đã gặp may, nàng đoán rằng ông cậu của Dục đi bộ thì có thể là sống gần đâu đây. Có những người khi chia tay là trọn đời ta không nên gặp lại, nhưng với Dục, Thương muốn nhìn lại anh ta trước khi “đăng xuất” khỏi cái gọi là tình yêu đã có với anh ta…trên phây bút. Chỉ đi một đoạn phố ngắn thì gã đàn ông bước vào một quán ăn nhỏ bình dân, đó là một ngôi nhà nhỏ, tại đây Thương thấy một người đàn bà đang đốt một miếng giấy, thả trước cửa rồi nhảy qua, nhảy lại miệng lẩm bẩm câu gì đó, chắc là đọc…thần chú:

- Sao thế? Ế khách à? (Người đàn ông lên tiếng hỏi)

- Ừ! Ế quá. Cậu ăn sáng chưa?

Thương cũng nhận ra đó là bà mẹ chồng hụt của nàng, không ngần ngại nàng cũng bước vào quán chọn một bàn trong góc ngồi quay mặt vào trong, nhái một giọng nói trọ trẹ nàng gọi một tô phở. Lắng nghe chị em nhà họ nói chuyện với nhau. Với thái độ sỗ sàng, giọng nói chua như giấm của người đàn bà có thể cho Thương đánh giá bà ta thuộc thành phần nào. Đâu rồi sự giàu sang mà Thương từng nghe Dục khoe về gia đình của mình? Trang sức trên người bà ta cũng không còn, có thể đó là những thứ người ta bán đầy trong các khay hàng ngoài chợ. Tự nhiên Thương bật cười nhỏ, thì ra họ có khá hơn gia cảnh của nàng đâu, chẳng qua là cùng lầm nhau thôi. Nàng đã tới được nơi mình muốn, chỉ còn chờ kẻ đã quay lưng với ước hẹn với nàng xuất hiện nữa là đủ bộ, nhưng nán hồi lâu không thấy, có lẽ anh ta đi làm rồi. Nàng định bụng sẽ quay lại vào lúc khác, đã tốn công ra tận nơi này thì phải gặp cho được kẻ phụ tình kia để biết bây giờ gã ra sao. Chuẩn bị rời đi thì nàng nghe bà mẹ trả lời khi ông cậu hỏi tới Dục “Suốt ngày nó lêu lỏng chả chịu làm gì, về đến nhà thì ôm cái điện thoại tán chuyện với lũ con gái. Chỉ giỏi nã tiền của mẹ…”. Một việc mà cách đây không lâu Thương cảm thấy bế tắc thì nay đã sáng tỏ! Nếu không phải đang ngồi trong quán ăn của bà mẹ chồng hụt thì Thương phải kêu lên phấn khích “Tôi biết rồi!”.

Nàng đẩy ghế đứng lên, trong lòng cảm thấy như ánh mặt trời rực lên xua đi bầu trời u ám.  May mà chỗ dành cho Dục trong tim nàng chưa đủ lớn, nàng không cần gặp lại Dục làm gì nữa, anh ta dối trá được bởi có những người sống ảo như Thương. Mạng xã hội ngày nay chắc cũng sánh bằng 72 phép thần thông của Tề Thiên Đại Thánh dễ dàng biến không thành có và ngược lại. “Vậy là đủ rồi, một phần cũng tại ta vội vã cả những điều lẽ ra cần chậm nhất, làm sao có một người bạn chân thật khi bản thân mình thì lại dối trá!”. Qua câu chuyện, nàng nhận được một bài học về lối sống xa rời thực tế, thiếu sự chân thật. Mà có gian dối nào tồn tại mãi với thời gian.

Đơn Phương Thạch Thảo



Tình lỡ



Có một ngày như thế 498


r498

Có một ngày như thế

Hạnh phúc cho những ai

Còn có cha và mẹ

Bao nhiêu tuổi vẫn bé

Trước người sinh ra mình.

 

Có nỗi đau lặng thinh

Nhưng không lời diễn tả

Như mất đi biển cả

Khi Mẹ bỏ về trời!

 

Có nỗi nhớ không vơi

Thiếu bóng Cha, bóng núi

Phận mồ côi hờn tủi

Dù tuổi đời mênh mang.

 

Một vành trắng khăn tang

Quấn choàng lên mái tóc

Đó là lần con khóc

Tiễn Mẹ rời dương gian…

 

Đã bao mùa Vu Lan

Bao mùa mưa rồi nắng

Ngôi nhà mình thiếu vắng

Dáng Mẹ ngồi trước hiên?...

Hồ Thụy Mỹ Hạnh



Cầu chúc những người Cha, người Mẹ được nhiều sức khỏe và tình yêu thương tràn đầy của các con. Cùng những người con phải cài Hoa - Hồng - Trắng tưởng nhớ đến đấng sinh thành của mình:

Mẹ hiền yêu dấu

https://www.youtube.com/watch?v=aVYPYZaN1rA


Đợi chờ… 495

 


r495.

Đi chờ…

Tiếng lá rơi thật khẽ

Mơ hồ ngoài hiên khuya

Như tiếng ai tìm về

Từ cơn mơ không thật.

 

Vầng trăng xưa đã mất

Ước mơ giờ hư hao

Người biền biệt phương nào

Kỷ niệm xưa cay đắng!

 

Mưa bên ngoài hiên vắng

Từng giọt tí tách rơi

Người xa quá chân trời.

Đợi bao mùa lá rụng.

 

Tiếng Guitar chầm chậm

Rơi vào không gian im

Mênh mông một nỗi niềm.

Rất nhẹ và thấm đẫm

 

Những nỗi sầu đã lắng…

Qua  hết mùa yêu thương

Người vẫn xa ngàn phương.

Tóc mây thì đã bạc…

Hồ Thụy Mỹ Hạnh


Để trả lời một câu hỏi

Nhạc: Trúc Phương

https://youtu.be/f6W8Ipl2KB8?si=DFnF726U-2Q2hf0Z

 

 


Thứ Hai, 19 tháng 5, 2025

Chúng ta giờ đã già (494)


 

r494

Chúng ta giờ đã già

Chúng ta giờ đã già

Như trăng tròn rồi khuyết

Như đôi bờ nhật, nguyệt

Như lá xanh rồi tàn.

 

Tôi trôi theo thời gian

Tất cả thành quá khứ

Những gì ta muốn giữ

Cũng không thể, tiếc gì…

 

Những chiều rơi trên mi

Hoàng hôn đầy bóng tối

Ta sống đời thật vội

Vẫn đứng lại bên đường.

 

Với tất cả yêu thương

Ta dâng đời bóng mát

Thương những sợi tóc bạc

Gánh bao nhiêu tuổi đời.

 

Tôi đi nhặt chiều rơi

Ép vào trang thơ mỏng…

Hồ Thụy Mỹ Hạnh


Chuyện hợp tan
Quốc Dũng
https://www.youtube.com/watch?v=iE9ofnaMbE4