r497
Chiều
Pongour
Thác
chưa già sao bạc đầu
Trắng
xóa bảy tầng thương nhớ
Lắng
hồn chìm vào bỡ ngỡ
Níu
chân ai giữa trời chiều.
Pongour
có phải tình yêu
Khiến
trái tim tôi lưu luyến
Có
dòng nước nào ra biển
Dòng
nào quay về lại sông?
Một
khoảng trời xanh mênh mông
Rót
vào thơ tôi chút gió
Vang
lên trong hồn nỗi nhớ
Lặng
vào suy tư với chiều.
Lá
trôi theo dòng hắt hiu
Tôi
về nhớ nhiều Tân Nghĩa
Hoàng
hôn bao giờ cũng thế
Đợi
trăng về thắp trên ngàn...
Hồ Thụy Mỹ Hạnh


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét