Thứ Ba, 12 tháng 8, 2025

Chiều Pongour 499

 


   

r497

Chiều Pongour

Thác chưa già sao bạc đầu

Trắng xóa bảy tầng thương nhớ

Lắng hồn chìm vào bỡ ngỡ

Níu chân ai giữa trời chiều.

Pongour có phải tình yêu

Khiến trái tim tôi lưu luyến

Có dòng nước nào ra biển

Dòng nào quay về lại sông?

Một khoảng trời xanh mênh mông

Rót vào thơ tôi chút gió

Vang lên trong hồn nỗi nhớ

Lặng vào suy tư với chiều.

Lá trôi theo dòng hắt hiu

Tôi về nhớ nhiều Tân Nghĩa

Hoàng hôn bao giờ cũng thế

Đợi trăng về thắp trên ngàn...

Hồ Thụy Mỹ Hạnh




 

Níu lấy ngày xưa 497

 


r497.

Níu lấy ngày xưa

Người đi, đi mãi không về

Thời gian chưa xóa câu thề trong em

Bao mùa lá rụng bên thềm

Tóc mây đã bạc, nỗi niềm đầy hơn.

Trăng khuya cũng chạnh tủi hờn

Một mùa tan vỡ, một cơn chia lìa…

Mấy mươi năm đợi anh về?

Thời gian đã xóa hẹn thề ngày xưa.

Không hề một lần tiễn đưa

Thế mà ngăn cách, nắng mưa bao mùa!

Đưa tay níu lấy ngày xưa

Chỉ còn một thoáng hương thừa thoảng bay.

Rồi bao kỷ niệm rời tay

Những câu thơ với những ngày héo hon

Mùa vui cứ ngỡ như còn

Trái tim em vẫn sắt son ngày nào.

Tàn cơn binh lửa năm nao

Tình đôi ta cũng tan vào hư không

Thì thôi giấu kín trong lòng

Tình như lá mục trên sông lạc loài…

Mưa cao nguyên thấm trên môi

Giọt nào trong mắt thương người đã xa.

Hồ Thụy Mỹ Hạnh


Mẹ hiền yêu dấu

https://www.youtube.com/watch?v=aVYPYZaN1rA&list=RDaVYPYZaN1rA&start_radio=1

 


Mùa Xuân hoa Cúc (Truyện ngắn 112)



r112.

Truyện ngắn

Mùa Xuân hoa Cúc

Đơn Phương Thạch Thảo

Mỗi năm khi cuốn lịch vơi đi, thì tết tiến tới bằng đôi hia bảy dặm. Người nào cũng hấp tấp, bận rộn hơn. Những nhà có kinh tế khá thì cứ thản nhiên mua sắm, thích thứ gì mua thứ đó không cần tính toán, những thứ xa xỉ như hoa thì họ cứ ra chợ khiêng về đủ loại chưng bày từ trong nhà ra ngoài ngõ.

Người thu nhập thấp thì “Tết này tiết kiệm được thứ nào hay thứ ấy…”, người vừa mất việc vì công ty giải thể thì “…tiền còn không có để về quê, lấy đâu mà ăn tết…”. Ăn tết ở đây có nghĩa là sắm quần áo mới, trong nhà đầy đủ thực phẩm, đến những địa điểm vui chơi trong mấy ngày Xuân.

Tôi thuộc diện không giàu, không nghèo. Nếu không vì tiết kiệm thì cũng có thể sắm được nhiều thứ tôi thích, nhưng tôi quan niệm cái gì cần thì mới mua, cái gì thích phải hạn chế, vì biết bao nhiêu thứ trên đời khiến mình thích! Giữa thời buổi đa số người khó khăn chạy ăn từng bữa, mình may mắn hơn không chật vật thì dù không giúp được ai cũng đừng nên hoang phí, vì như vậy là… phụ ơn trời! Nghĩ như vậy nên tôi rất thận trọng trong việc chi tiêu. Trước những biến động của thị trường không ai đoán được ngày mai sẽ ra sao, tôi vẫn ra chợ nhưng để ngắm hơn là mua. Mà không phải riêng tôi khi thấy nhiều người cũng vậy, hàng hóa bày đầy các sạp hàng mà người mua rất ít. Vậy mà ngày nào cũng xe ở trên xuống, xe  ở dưới lên chở theo hằm bà lằn các thứ, nhiều xe chở đặc sản các vùng miền vào các chợ phân phối. Mà đặc biệt là hoa! Hoa được bày bán bất cứ chỗ nào có thể, người bán mong tết để kiếm chút tiền lời nhưng xem ra không dễ như vậy, vì người mua có quá nhiều lựa chọn giữa các hàng hoa, họ trả giá kỳ kèo bớt một thêm hai, tôi chưa mua chậu hoa nào vì còn đang do dự có nên thay những bình hoa giả trong nhà bằng hoa tươi không thì chị hàng xóm hấp tấp xông vào nhà tôi với hớt hải hỏi:

-  Nghe tin gì chưa?

-  Tin gì? (Tôi hỏi lại)

- Xe chở… Tết đang vô tới xa lộ  rồi kìa, nếu  không bị cản trở lưu thông hay trục trặc phương tiện thì tết đang phon phon  trên đường tráng nhựa và không mấy chốc là vào thành phố… mau ra coi có gì mua liền kẻo hết?

Nói xong chị cười vang khi thấy tôi ngớ ra nghe chị, chị hàng xóm này thuộc loại khá giả, còn cả tuần nữa mới giao thừa mà nhìn nhà chị đã thấy “Xuân… Xuân ơi Xuân đã về…”. Xóm của tôi như một xã hội thu nhỏ, đủ thành phần giàu nghèo, bậc lỡ cỡ là tôi! Cho nên mỗi nhà có một cách sống riêng, tuy nhiên tết là thời điểm mà người người không tiếc tiền chi tiêu, trừ khi quá khó khăn do “Tiền lương cháy túi mấy ai hiểu cho…” vì thế có nhà chưa thấy động tĩnh gì khi Xuân đang tới.

Ooo

Chiều 30 sự tất bật giảm dần, nhớ câu “…mẹ ơi hoa cúc hoa mai nở rồi…”, lúc này tôi mới tính lại chi tiêu xem còn dư bao nhiêu trong số được phép sắm tết. Thấy cũng có thể mua một chậu hoa,  thế là tôi trực chỉ ra tụ điểm bày bán hoa. Tại đây tôi chứng kiến cảnh một “chiến trường hoa” do bị đập phá quăng bừa bãi, một người bán hoa đang thẳng tay dao chặt túi bụi vào những cành hoa Mai vô tội, chặt xong như chưa hả giận thẳng chân đá vào cái chậu, còn miệng thì “Rẻ lày… không cần bán lày… bốn triệu mà trả hai triệu lày…”, cạnh đó là một phụ nữ xinh đẹp, sang trọng trố mắt nhìn, rồi trả lời “… Tôi không có bổn phận phải bỏ tiền mua theo giá của ông. Khổ cực kiếm tiền thì ai cũng vậy, nên thuận mua vừa bán, không thì thôi…” . Người đàn ông bán hoa chặt hoa xong quay lại nói trống không,  “Bọn lắm tiền nhưng cứ đợi chiều 30 tết hoa ế để ra mua rẻ, ông không cần bán…”. Bên cạnh những chậu ngã đổ do bàn tay con người đập phá, tôi thấy một bé gái đang cầm một bó hoa thập cẩm, à lộn… cầm một bó hoa đủ loại, nó vẫn còn đang lom khom lượm trong đống hoa nát dập những cành chưa gãy,  người đàn ông bán hoa chưa hết bực tức, tay cầm cây que bẽ cong cong như định quất vào ai đó, hét lớn:

- Con ranh kia! Ông đã phá bỏ vì không muốn cho ai nấy. Có tiền thì mua, không thì cút chỗ khác… ông cho răng môi nẫn nộn bây giờ…

Đứa trẻ lấm lét lùi lại. Tôi thấy sợ quá nên cũng đi nhanh qua, trong đầu nghĩ “Không phải đợi hoa ế để mua rẻ đâu, với người thu nhập thấp thì hoa là xa xí phẩm, như tôi đây chỉ mua sau tất cả những thứ cần thiết khác nên ra trễ thôi…”

Một thanh niên bán hoa ngồi gần đó vẫy tay gọi đứa bé:

- Tới đây anh cho một chậu nè.

Tôi quay nhìn chàng trai hiền lành, không có vẻ sành sỏi của người buôn bán, trái với vẻ hung hăng của người đàn ông chặt hoa bên kia, chàng trai ngồi bó gối bên những chậu hoa…ế! Đứa bé nghe gọi thì đi về phía đó, tay vẫn cầm bó hoa lượm được. Tôi đi bên cạnh hỏi nó:

- Hoa dập hết rồi, cháu lượm làm gì?

- Dạ. Má con không bao giờ mua bông, mà con thích lắm nên lượm về cắm ở bàn học…

- Cháu học lớp mấy rồi?

-  Dạ, con học lớp 8!

Tôi chợt thấy…lòng từ bi bất ngờ! Con người sống không chỉ cần ăn ngon, mà cần cả món ăn tinh thần, hoa cũng là một trong những thứ đó, nhưng người thì dư thừa, kẻ mơ không có! Không cần nghe giải thích thêm, tôi cũng hiểu lý do má nó không bao giờ mua hoa. Tới nơi tôi hỏi người bán hoa vừa gọi đứa bé:

- Sao không bán mà gọi cho?

- Dạ giờ ni chắc không ưa mua nữa, thấy bé gứa  lượm bông bị chú kia đuổi tội nghiệp quá…

- Nhà cháu ở đâu mà ra đây bán?

- Cháu ở Quảng Nôm vô ở trọ để hạc đựa hạc.

Nghe giọng nói là tôi cảm tình liền. Ôi! Quê hương xứ sở của ngoại tôi ở trong giọng nói này. Tôi vui vẻ nói:

- Nguyên quán của mẹ cô cũng ở Quảng Nam đó. Lâu lâu mới gặp đồng hương thích thiệt. Tết sao cháu chưa về Quảng Nam?

Chàng trai cười:

- Nôm nào cháu cũng bón bông để qua tết có tiền troang trửa, nên không về quê được. Sô cô đi mua trễ rứa?

- Cô mới có ý định mua một chậu cúc về chưng cho có vẻ tết với người ta, nhưng giờ thì cô đổi ý định rồi…

- Cô không mua nữa à?

- Vẫn mua, nhưng để tặng cho bé gái này!

- Ồ! Để cháu tẹng, vì giờ cũng ế rồi, thay vì đập cho hết như mấy người kia rồi về thì chỉ tội cho những công nhân dọn vệ sinh, nên cháu sẽ chờ ưa cần thì tẹng họ thôi. Cô mua cho cô đi, cháu bón vốn.

- Không! Cô sẽ mua đúng giá để ủng hộ đồng hương…

- Cháu cũng đã có lời trong mấy ngày trước, giờ còn mấy chậu bán vốn hay tặng cháu cũng không lỗ đâu.

- Cô thích nghe cháu nói giọng Quảng như lúc nãy, đừng đổi giọng. Cháu tên gì?

- Dạ! Tên Trung…

- Giờ thì đừng cãi lời cô, Trung gọi cho cô một chiếc Grab chở chậu hoa về nhà cho cháu gái này.

Cô bé đứng nãy giờ im lặng, nghe tôi nói thì vội khoanh tay:

- Con cám ơn cô, em cám ơn anh!

Rồi nó hấp tập quay lại chiếc xe đạp cũ dựng bên lề đường, nét mặt hớn hở. Tôi và Trung giành qua giành lại quyền tặng hoa, cuối cùng thì tôi thắng. Trung gọi điện thoại cho bạn cũng là một sinh viên đang chạy Grab đến chở hoa theo sự hướng dẫn về nơi ở của cô gái nhỏ. Người ta hay nói nếu thượng đế lấy đi thứ gì của bạn, thì thế nào cũng bù lại cho bạn thứ khác, đó là cách an ủi thôi. Đừng tin vào điều đó nếu bạn đang đứng dưới đáy vực mà cuộc đời không quăng cho bạn sợi dây, nên phải tự leo lên bằng tất cả sự cố gắng. Những người nghèo nếu không có khát vọng vươn lên, chấp nhận số phận thì cứ đứng mãi ở điểm xuất phát của đời mình mà nhìn cơ hội của người khác. Tự nhiên tôi cảm mến người sinh viên chịu khó này.

Không bận nên không vội về, tôi ngồi lại cho có bạn để chàng sinh viên bán nốt mấy chậu hoa còn lại, trong lúc vừa nghe Trung nói về vùng đất địa linh nhân kiệt, quê hương của không ít danh nhân. Tôi thấy Trung là một tấm gương điển hình về người nghèo vượt khó, lương thiện, có đạo đức, biết nói “Con người tầm thường chứ không có việc tầm thường” Dù trong hoàn cảnh nào cũng biết nuôi hy vọng. Trung nói “Nghĩ thương ba má ở quê lam lũ, cháu chưa làm được gì giúp đỡ nên chỉ còn cách làm thêm kiếm tiền để học, giảm gánh nặng cho gia đình, mấy năm rồi không có tết nào cháu về nhà vì là dịp kiếm tiền…”.  Tôi chợt thấy quý người bạn nhỏ mới gặp, nên ngõ lời:

   - Nếu không ngại thì cháu ghé nhà cô ăn tết, hoặc có gì cần giúp đỡ mà trong khả năng cô sẽ không từ chối. Cô biết đặt lòng tử tế của cô đúng chỗ, cháu xứng đáng để nhận.

Trung tỏ vẻ cảm động lấy giấy ghi địa chỉ của tôi. Cậu hỏi “Cô cho cháu biết cô tên gì nữa chứ?”. Tôi đáp “Khi nào tới nhà cô sẽ cho biết, còn bây giờ chưa cần. Giờ ở nhà chắc ba má cháu đang buồn vì con không về! Biết bài “Xuân này con không về” thì hát cho cô nghe đi, hát giọng Quảng nhé".

  “Con biết bây chừ mẹ chờ tin con, khi thái mưa đồ nở voàng bên song… Nôm trước con hẹn đầu xuân sẽ về…”. Trung cất hát, tôi nghe xong vỗ tay rồi chúng tôi cười vui vẻ. Buổi chiều sắp tàn, nắng nhạt phủ xuống làm những đóa cúc vàng hơn. Cuối cùng thì Trung cũng “giải quyết” xong những chậu hoa còn lại, một số  bán rẻ cho khách, một số tặng cho các chị công nhân quét rác và sau cùng giữ lại một chậu, cậu nói “Cháu vừa nhớ ra cần tặng cho một người rất đặc biệt”.

Phố xá đã thưa người, giờ này mọi ngôi nhà chắc chỉ chờ giờ chuyển giao năm cũ để đón về năm mới!

Ooo

Buổi sáng của ngày đầu tiên trong 364 ngày còn lại thật ấm áp vì nắng đã lên cao, tiếng chim bồ câu bên hiên của nhà bên cạnh rúc lên từng hồi nghe vui tai. Mở cửa ra balcon nhìn xuống sân nhà, tôi ngạc nhiên vì thấy một chậu Cúc như một chiếc mân tròn to đựng hoa màu vàng ánh lên dưới ánh nắng đặt ngay cổng.  Vội đi xuống, tôi thấy một chiếc bì thư gắn trong chậu hoa:

“Thưa cô! Cháu mang đến tặng cô chậu Cúc này, món quà nhỏ nhưng chứa rất nhiều sự quý trọng mà cháu muốn tỏ lộ với cô. Tuy mới biết cô nhưng cháu thấy cô và cháu có nhiều điểm giống nhau khi suy nghĩ về cuộc sống. Cháu nghĩ cô không bất ngờ đâu khi thấy chậu hoa này đặt trước nhà. Ngày mai và vài ngày sắp tới cháu chưa đến thăm cô được vì bận rộn đi làm thêm ở một quán cà phê, đây là dịp cho tụi cháu có việc làm thay cho các nhân viên nghỉ tết. Cháu sẽ thăm cô vào một dịp nào đó thuận tiện. Kính chúc cô năm mới khỏe mạnh, bình an.

Cháu Trung”

Tôi mỉm cười. Chặng đường tuy dài nhưng tôi tin những người như Trung sẽ đến đích, vì biết chọn cho mình một điểm đến rồi mới khởi hành bằng khả năng và sự cần mẫn.

Chào mùa Xuân! Hãy mang đến cho mọi người niềm tin và hy vọng…

      Đơn Phương Thạch Thảo 

Điệu buồn đêm mưa

(Vinh Sử - Tú Nhi)

https://youtu.be/i4UofW7IvS8?si=b8mTOVFjfqmT0dS_

 

 


Thứ Năm, 7 tháng 8, 2025

Khi tình yêu có mặt (Truyện ngắn 104)

 


104.

Truyện ngắn

Khi tình yêu có mặt

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

(Tiếp theo truyệnNhững ngôi nhà không có đàn ôngNhững ngôi nhà không có đàn bà”)

 

Mưa vẫn rắc đều trên mái ngói, những tàn lá ngoài sân xào xạc. Huyền mở cửa sổ nhìn ra ngoài, và thoáng ngạc nhiên khi thấy một thằng nhỏ ngồi co ro bên ngoài bậc thềm nhà nàng. Huyền bật đèn, ánh sáng tỏa ra khiến thằng nhỏ quay người nhìn vào, Huyền chăm chăm nhìn nó hỏi: 

- Giờ này sao cháu không ở nhà, mà ngồi ở đây?

Thằng nhỏ nhổm dậy:

- Cô cho cháu trú mưa một lúc…

Huyền bước ra ngồi xuống cạnh thằng nhỏ:

- Được! Hình như cháu ở gần đây, cô thấy cháu quen quen…

- Dạ nhà cháu ở đường dưới kia…(Vừa nói thằng nhỏ vừa chỉ tay về cuối đường)

- Cô sẽ cho cháu mượn áo mưa mặc về, chứ ngồi ở đây biết chừng nào dứt mưa.

Thằng nhỏ nói:

- Cháu không muốn về nhà! Cháu chán ba cháu…

- Ba cháu đã làm gì khiến cháu chán? Rồi cháu định đi đâu?

- Cháu có mấy đứa bạn cùng chí hướng, tụi cháu sẽ họp nhau làm gian hồ hão hán. Cháu ngồi đây chờ tụi nó ra…

- Gian hồ hão hán? (Huyền cau mày nhìn thằng nhỏ chỉ cỡ mười ba, mười bốn tuổi)

Nó làm một cử chỉ khinh bạc (Nó bắt chước diễn viên trong một phim gian hồ…)  

- Đúng thế! Chúng cháu sẽ diệt gian, trừ bạo!

Huyền nín cười:

-…thế thì nên gọi là “Anh hùng hão hán” mới đúng! Nhưng cháu nên nhớ, không thể mang sự bất mãn gia đình bởi một việc gì đó với đôi tay trắng đi làm anh hùng…

- Vậy thì cô nghĩ cháu phải làm thế nào?

- Trở về học tập tiếp và chờ thời cơ thực hiện “hoài bão”.

- Cháu chán học rồi.

- Tại sao?

- Ba cháu cứ chê cháu học dốt.

Huyền không hỏi về má nó vì biết dãy nhà đó không có đàn bà, vì lý do này hay lý do khác cũng như dãy nhà của nàng không có đàn ông. Nàng gật đầu rồi nói với nó:

- Thì hãy chứng minh cho ông ấy thấy chẳng những mình học giỏi mà còn rất thông minh nữa.

Mặt thằng nhỏ nghệch ra:

- Cháu không biết chứng minh bằng cách nào!

- Không làm những việc trái khuấy, biết nghe lời ba, tập trung vào bài vở và  luôn nhắc mình cố gắng học giỏi để ba phục lăn…

Thằng nhỏ chưa hề sợ những đứa du côn đồng trang lứa, ở trường bạn nào làm gì mà thấy chướng mắt là bọn nó kiếm chuyện “xử đẹp”, nó không thấy có gì sai trái vì chung quanh nó đầy dẫy việc đó. Mấy anh thanh niên còn bị đòn nhừ tử chỉ vì một cái nhìn mà đối phương gọi là “nhìn đểu”, những cảnh bạo lực ấy đầy trên mạng mà nó đã xem. Nhưng trước người phụ nữ nghiêm nghị và dịu dàng này nó tự nhiên thấy  mình không thể tỏ ra ngang ngạnh, hỗn xược như nói chuyện với “đồng bọn” của nó. Im lặng một lúc như ngẫm nghĩ dữ lắm, nó giật mình rồi trả lời khi nghe Huyền hỏi tên:

- Dạ cháu tên Nguyễn Công Danh… là cháu đời thứ bao nhiêu của ông Nguyễn Công Trứ không biết nữa! Ba nói hồi đặt tên cháu như vậy vì nghĩ đến chữ “Trứ - Danh”… 

Huyền bật cười thành tiếng:

- Quả là có lý! Vậy thì cháu hãy làm sao cho mình trở thành một nhân vật trứ danh để không thẹn mặt là cháu của ông Nguyễn Công Trứ. Giờ thì hãy về nhà nhé.

- Nếu về ba cháu lại la mà không chừng lại oánh cháu cho mà xem.

- Sao cháu không nghĩ là ba đang lo lắng vì giờ này cháu chưa về? Sao không nghĩ vì muốn cháu nên người mới la rầy cháu? Sao cháu không nghĩ ba đã vất vả kiếm tiền nuôi cháu mà còn phải…

Còn muốn đặt một số “Sao…” nữa nhưng thằng cháu của cụ Nguyễn Công Trứ nói:

- Ba đi làm suốt ngày không quan tâm tới cháu. Ở nhà cháu rất muốn có ai để nói chuyện, nhưng…

Huyền gật gù tỏ vẻ hiểu tâm trạng thằng nhỏ:

 - Nhưng dù vậy cháu vẫn may mắn hơn rất nhiều bạn khác, có những đứa trẻ suốt ngày đi lượm bịch nylon, lượm nhôm nhựa hoặc bán vé số, có đứa không được đi học, chúng nó mơ ước như cháu mà không được. Vậy nên bây giờ cháu phải chăm ngoan học hành để mai sau thành người có điều kiện mà giúp cho cuộc đời tốt hơn, như thế sẽ nghĩa khí hơn là làm “anh hùng hão hán” bây giờ. Ba cháu đã vất vả đi làm, cháu phải hiểu…

Nó im lặng, còn Huyền thì ra sức thuyết phục, giảng giải với nó mọi điều mà nàng nghĩ giúp nó hiểu về một đứa trẻ phải làm thế nào để trở thành người tốt. Mưa vẫn bay bay và thằng nhỏ co ro vì lạnh. 

Khu phố này hình thành hai dãy riêng biệt từ bao giờ không ai nhớ, chỉ biết khu phía Đông toàn đàn ông, còn khu phía Tây toàn đàn bà, dãy bên này ngại sang dãy bên kia, tuy gần mà xa nhưng không ai tin có ngày tuy xa mà gần. Riêng Huyền chưa bao giờ có ý nghĩ tới xóm đàn ông vì việc gì đó, vậy nhưng lần này nàng quyết định sang bên đó vì một nhiệm vụ “cao cả”. Nàng phải cứu một tâm hồn đau khổ đang muốn trở thành “Anh hùng hão hán” bằng cách làm bạn với thằng nhỏ và đưa nó về tận nhà. Khi Huyền ngõ ý thì thằng Công Danh riu ríu đứng lên theo nàng. Như tìm thấy điểm tựa, nó đi sát vào Huyền dưới chiếc dù nàng cầm che cho cả hai. 

Ba của Công Danh đang đứng trước hiên ngóng nhìn lên rồi nhìn xuống có vẻ sốt ruột, khi thấy con từ xa anh vội bước về phía họ:

- Con đi đâu mà không cầm điện thoại theo? Ba đi tìm con từ nãy giờ…

Huyền nhắc:

- Cháu xin lỗi ba đi.

Nó lí nhí:

- Con xin lỗi ba, tại…tại…mưa!

Lúc này người cha mới chào Huyền:

- Cám ơn cô đã đưa cháu về. Thật làm phiền cô…

- Không có gì, tôi tự nguyện mà.

- Cô cho phép tôi lấy xe đưa về…

Huyền từ chối nhưng người cha cố nài để tỏ lòng cám ơn vì nàng quan tâm tới con mình, nàng ra về sau khi để lại lời mời “Cháu có thể tới nhà cô chơi khi nào cháu thích có người để…nói chuyện nhé!”. Tiếng xe máy dừng trước nhà Huyền, vài cánh cửa bên cạnh có người chồm ra nhìn về hướng ngôi nhà từ lâu không có đàn ông ấy với sự ngạc nhiên. 

Ooo

Sống một mình lâu dần cũng quen, Huyền không thấy buồn và cô đơn nữa, không riêng nàng mà cả xóm đàn bà đều nghĩ rằng thêm người vào sẽ làm xáo trộn cái trật tự vốn có của họ. Nhưng từ hôm cô Ngọc leo lên mái nhà moi rác trong máng xối, khi trở xuống vô ý bị ngã bong gân. Chị Mai trèo lên chiếc thang tháo màn cửa thế nào lại hụt chân té nhào. Chị Hiền có lẽ vì ham làm việc nên một hôm ngã bệnh vì kiệt sức, các con chị còn nhỏ nên phải nhờ tới một đám đàn bà khiêng chị đi cấp cứu và còn nhiều sự khó khăn mà các chị phải một mình đối mặt nữa! Những người đàn bà ở xóm…đàn bà bỗng mất tự tin vào khả năng chống đỡ mọi việc nặng nhọc của mình, nhưng mạnh ai nấy nghĩ, không ai nói với ai rằng “Giá mà nhà họ có một người đàn ông đỡ đần giúp họ!”

Lúc này có thằng Công Danh hay đến nhà Huyền chơi nên biết hết, nó về kể lại cho ba nó nghe những chuyện xảy ra ở xóm đàn bà, rồi cũng có lần nó kể cho chú Tám nữa. Vốn là người tốt bụng nên chú Tám lấy làm thương cảm, chú kể tiếp cho  con của chú nghe, chuyện cứ thế lan truyền đến tai những người đàn ông ở xóm…đàn ông! Họ chợt thấy mình vô tâm nếu không ra tay giúp đỡ những người đẹp kia, làm sao để xứng đáng là phái mạnh đúng nghĩa, nên ai cũng tự nhủ chờ cơ hội. Đầu tiên là chú Tám, với tư cách là người lớn tuổi lại rất đứng đắn, nên chú  dạo sang xóm đàn bà mà không e ngại gì. Chú muốn xem họ “đáng thương” đến cỡ nào, tình cờ nhầm lúc Huyền đang loay hoay leo lên ghế thay bóng điện, chú bèn nói lớn:

- Kìa cháu, xuống để chú làm giúp cho…

Huyền giật mình xém nhào xuống ghế, nàng đáp:

- Cám ơn chú, cháu làm được mà…

Chú Tám cương quyết:

- Không được! Leo xuống, để chú.

Rồi chú quay phắt đi thật nhanh, một lát sau chú trở lại với chàng Tí khôi ngô tuấn tú con trai của chú. Chú ra lệnh cho Tí:

- Con leo lên thay cái bóng điện kia, nam nhi đại trượng phu không nên để phụ nữ làm việc này.

Huyền chẳng đặng đừng phải nhường chỗ cho “đại trượng phu” Tí. Lần đầu tiên có người tận tình giúp mình nên Huyền cảm động lắm, nàng lịch sự mời hai cha con chú Tám ngồi lại uống trà, rồi cùng trao đổi câu chuyện về đời sống. Huyền là người tay ngang về xây dựng hạnh phúc gia đình vì nàng chưa lấy chồng lần nào, nên chỉ im lặng nghe chú Tám phân bày rằng ngày trước vì sợ vết thương cũ chưa lành, rước bà khác về có khi gây ra vết thương mới chồng lên, nên chú không tục huyền mà sống đời cô quạnh, đó là sai lầm của chú. Chú thấy điều nghịch lý là khi mới yêu nhau thì ai cũng nhìn vào ưa điểm của nhau, sống chung rồi thì lại chỉ nhìn khuyết điểm không chịu dung hòa nên mới xảy ra nông nỗi. Chú mong muốn mọi gia đình hãy nhìn kinh nghiệm của người đi trước để biết giữ hạnh phúc thay vì sợ dẫm lên vết chân cũ rồi…sống cô đơn ráo trọi! Quá khứ dù có xấu bao nhiêu cũng đừng mang theo nó vào tương lai, phải biết từ bỏ những thứ làm ta đau đớn, phải quên nó càng nhanh càng tốt để vui sống. Chú Tám mong muốn mọi ngôi nhà ở xóm đàn ông và xóm đàn bà đều biến thành mái ấm, đôi mắt người đàn ông lớn tuổi với tia nhìn xa xăm nhuốm buồn, rồi chú cất tiếng thở dài nghe não ruột. Chàng Tí nhìn cha, không biết nghĩ sao chàng cũng thở dài! Chàng thấy thương cha và tự nhủ…!

…thời gian thắm thoát thoi đưa! Có người ngạc nhiên, có người thì xem chuyện ai đó đi lấy chồng, lấy vợ cũng bình thường, nhưng thằng Công Danh thì khỏi phải nói, nó buồn mất mấy ngày vì hay tin cô Huyền của nó sắp về làm dâu chú Tám, vì nó cứ đinh ninh có ngày cô sẽ…về nhà nó, vì từ ngày nó “kết giao” với cô, tâm tánh nó thay đổi biết nghe lời ba nó, không đàn đúm với bạn bè quậy phá, còn học hành tiến bộ nên ba nó có lần ghé thăm cô để cám ơn vì nhờ cô khuyên nhủ nên nó mới được như vậy,  hai người chuyện trò vui vẻ, tâm đắc lắm nhưng sao bây giờ cô Huyền lại đám cưới với chú Tí? Người lớn luôn khó hiểu, khó hiểu như ngày ba má nó đang sống chung một nhà bỗng dắt nhau ra tòa,  rồi thì em gái theo mẹ, còn nó ở với với ba? 

 Trong thời gian trong xóm đang chuẩn bị lễ cưới cho Huyền, ai nấy đều hớn hở. “Xóm đàng trai” có cơ hội qua lại “xóm đàng gái” thường xuyên, nhưng không phải các anh tới nhà Huyền mà rằng thì là họ đến nhà chị nào họ mới làm quen được. Chú Tám không muốn chuyện vui chỉ riêng nhà chú, chú thu xếp cho từng đôi đưa, rước dâu. Chú cứ âm thầm làm việc mà chú cho là tốt. Ngày trọng đại của con trai chú Tám càng vui hơn khi người ta thấy má thằng Công Danh bên cạnh ba nó đi đón dâu, và chồng cô Thảo trở về cùng với cô trong đoàn đưa dâu, miệng cô luôn cười thay vì càu nhàu “đọc thần chú” như trước đây. Có lẽ sau này cô Thảo sẽ viết lại bản hợp đồng hôn nhân với chồng cô, phải thêm, bớt sao cho đẹp lòng cả hai, vì thời gian xa cách đủ cho cô nghiền ngẫm thế nào là phải, trái.  Chú Tám hài lòng lắm, chú cứ gật gù nói thầm khi nghĩ đến những cặp lòng trong như đã…“Chỉ chờ chúng nó tuyên bố yêu nhau là xong nhiệm vụ của ta”. Riêng cô Nga vẫn xinh đẹp và vẫn…dữ, nên không có anh nào bén mảng đến nhà cô, khiến cô thấy không vui khi nhìn người khác hạnh phúc, cô không tham gia lễ cưới mà còn hậm hực: “Chỉ có những kẻ ngốc mới khẳng định rằng thực sự yêu ai đó. Và chỉ có những kẻ dại khờ mới tin mình thực sự được yêu. Hừm! Lấy chồng đi, rồi sẽ sáng mắt ra nghen cưng!”. Với tánh cách đó, e rằng cô Nga còn cô đơn dài dài...

Ooo

Nơi nào tình yêu có mặt, nơi đó sẽ ấm áp. Chỉ có tình yêu mới chữa lành vết thương do tình yêu gây ra, nên tôi (Người kể chuyện) xin kết thúc câu chuyện bằng cách sáp nhập hai xóm lại, để những người cô đơn ấy tìm thấy hạnh phúc mới, còn  giữ được điều đó hay không là tùy vào việc họ biết sống vì nhau, chấp nhận sự khác biệt, vì có ai trên đời luôn hoàn hão mà không có lần mắc khuyến điểm, phải không?...

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

 


Đan áo mùa Xuân

Nhạc: Phạm Thế Mỹ

https://youtu.be/pTC7p3-DFu4?si=TlL6eor9OURUzo2Y