r139
Hoa Phượng Ngày Xưa
Mảnh
trăng gầy hờ hững khuất trong mưa
Để
vườn khuya bâng khuâng hoa trở giấc
Để
hồn tôi những vần thơ lẫn khuất
Tuổi
thơ đi mang theo những dại khờ.
Rồi
quên đi hay sẽ chẳng bao giờ
Năm
tháng cũ kỷ niệm dù đã khép
Lá
thông vàng trên lối về quá hẹp
Tiếng
ve làm thức nỗi nhớ trong tim
Mảnh
trăng gầy soi bóng ai trong đêm
Đêm
tĩnh lặng chỉ còn hơi gió thở
Bài
thơ còn viết hoài trong dang dở
Trong
bao nhiêu mùa Hạ đã đi qua.
Ngày
quen nhau ai có nghĩ chia xa
Con
đường cũ và trường xưa vẫn đó
Cây
phượng già vẫn rực màu hoa đỏ
Nhưng người xưa thì đã vắng đâu rồi.
Hồ
Thụy Mỹ Hạnh
*Tuổi
Ngọc (NXB Văn nghệ)Số 21 tháng 7.2007
Hình như là yêu
Ta nhìn nhau yêu nhau chẳng rõ
Mà hình như từ đó nhớ thật nhiều
Có những chiều mây giăng mắc cô liêu
Em thầm hỏi “Hay mình yêu người ấy?”
Không! Ngàn lần chỉ là điều cảm thấy
“Người ta buồn nên tìm đến mình thôi
Đừng nên tin những lời nói đầu môi
Đừng khờ dại bước chân vào ngang trái”
Nhưng…ô hay! Sao mà em nghĩ mãi
Chợt hiểu ra thì…em đã yêu rồi!
(9.4.1978)
Đơn Phương Thạch Thảo
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét