R 334.
BẤT CHỢT
Người
bất chợt đến
Rồi
bất chợt đi
Như
cơn mưa trái mùa không hẹn
Để
niềm vui không trọn vẹn
Biết
trao về nơi đâu ?...
Bất
chợt gặp nhau
Rồi
bất chợt từ biệt
Mà
sao vầng trăng tha thiết
Cứ
vằng vặc đêm thâu
Ngày
dài ai biết vì đâu
Cơn
mưa ngoài kia sao rã rích
Màn
đêm sao tĩnh mịch
Hàng
cây trên đồi đứng lạnh trong mưa
Bất
chợt một ngày như là rất xưa
Thời
gian đứng im
Một
thoáng quên, một thoáng nhớ…
Cơn
mưa trái mùa có làm ai bỡ ngỡ
Chùn
bước chân ra về…
(18g20 Thứ ba 26.9.2000)
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét